Phó Tôn Nam đen mặt, tìm mọi cách không muốn ngồi ở vị trí xa An Du nhất, đầu bếp ngồi xuống, tất cả mọi người đều ăn ý cầm đũa lên, mấy người tuy rằng không vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm nhưng bầu không khí cũng hòa hợp không lộ ra vẻ xấu hổ.
Đang ăn, một đĩa thịt cá trích nhỏ được đẩy từ đối diện đến, An Du kinh ngạc ngẩng đầu, cậu thích uống canh cá trích nhưng lười lọc xương thịt cá trích, dù sao mọi người đều biết, thịt cá trích nhiều xương đến mức ăn một miếng có thể bị hóc mấy chục lần, khi còn bé mẹ còn có thể giúp cậu lọ xương, nhưng từ sau khi ra nước ngoài học tập đã không còn cảm nhận được loại cảm giác được người nhà yêu thương này.
An Du nhìn xung quanh Phó Tôn Nam đang lọc cho cậu một đĩa xương cá, Sở Lẫm và Tần Thượng hai bên trái phải không ngừng gắp thức ăn cho cậu, còn có Phó Hoài Minh vẫn luôn chăm sóc cậu nhất.
Lúc này ánh mặt trời mùa hè chiếu rọi, nhiệt độ trong phòng điều hòa vừa vặn có thể làm cho người ta cảm thấy hơi thở mùa hè nhưng cũng không quá nóng bức, bốn người đàn ông ở xung quanh bên cạnh cậu, trong không khí tràn ngập hương thơm thức ăn khiến người ta cảm thấy vững bụng, được yêu thương bao quanh khiến con người ta say mê.
An Du cảm nhận được phần ấm áp này, chậm rãi mím môi lộ ra nụ cười.
Toàn bộ quá trình nhìn chằm chằm anh hai nhà cậu ta, ăn một miếng cơm nhìn An Du một cái, dường như nhìn nhiều thêm một cái thì khẩu vị sẽ tốt hơn một chút.
Phó Hoài Minh phát hiện ra nụ cười này trước tiên, cậu ta kinh ngạc hô một tiếng, Tần Thượng sợ tới mức thiếu chút nữa buông tay vung thịt hầm vừa gắp trở về.
Mấy người đàn ông trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn về phía An Du, bị nụ cười trong đáy mắt với ý cười loáng thoáng dâng lên trong đáy mắt và tình cảm ấm áp che một trái tim ấm áp của “thiếu” nam đơn thuần.
"Anh hai..." Phó Hoài Minh sững sờ nhìn chằm chằm An Du, cậu ta ở chỗ này tuổi nhỏ nhất, là người duy nhất chân chính có thể được gọi thiếu nam, không dễ dàng gì mới hiểu biết thích một người, lại làm ra chuyện không thể tha thứ với cậu, cho rằng cả đời này đều sẽ mơ mơ hồ hồ như vậy trả giá cho sai lầm của mình, lại nhanh như vậy đã được nguyên chủ tha thứ, thậm chí còn được đáp lại tình yêu.
Bị Phó Hoài Minh dùng ánh mắt không che dấu nhìn chằm chằm, vành tai An Du nhiễm ửng đỏ, cúi đầu tránh ánh mắt của cậu ta, thanh âm nhỏ như muỗi văn: "Ăn cơm trước đi..."
Phó Tôn Nam hồi phục tinh thần đầu tiên, ho nhẹ một tiếng, khuỷu tay đυ.ng Phó Hoài Minh ý bảo cậu ta nhanh chóng hoàn hồn. Mấy người đàn ông nhìn nhau tuy lòng đã hiểu nhưng không nói ra, tuy rằng trong lòng đáng tiếc không thể một mình chiếm hữu An Du, nhưng cũng biết đây là kết quả tốt nhất.
Trên bàn ăn lại vang lên tiếng bát đũa va chạm, mấy người đàn ông cũng không hề giữ im lặng nữa, ở trên bàn ăn trao đổi thông tin làm việc cùng nghiên cứu khoa học.
An Du khóe mắt cong cong nhìn bốn người đàn ông này, bầu không khí có vẻ thoải mái lại thoải mái, ấm áp chảy qua trái tim cậu, phần an ổn trầm thấp này tựa hồ thật sự khiến cho năm người đàn ông có tính cách hoàn toàn khác nhau này cùng nhau tạo thành một gia đình...