Bầu không khí xấu hổ trầm mặc, gần như ngưng trệ, giống như ai nói chuyện trước thì người đó sẽ thua, An Du giống như ngồi trên đống lửa, lúc này cậu cuối cùng cũng nhịn không được muốn mở miệng, Phó Tôn Nam đã phá vỡ phần trầm mặc này: "Lời khách khí thì không cần nói nữa, hai vị mời trở về cho, đây là chuyện gia đình của chúng tôi, người ngoài cũng đừng nhúng tay vào. " Hắn ở trước người ngoài đặc biệt nhấn mạnh.
"Nói như thế nào đây nhỉ." Sở Lẫm trợn trắng mắt, đôi mắt hồ ly tràn đầy trào phúng, âm dương quái khí mở miệng, anh khϊếp sợ tình cảm bất luân mà hai anh em của An Du sinh ra với cậu, hạ quyết tâm muốn cứu vớt tiểu mỹ nhân ra ngoài, "Cái gì gọi là người ngoài, tôi là người theo đuổi mà chính miệng An Du thừa nhận, nói không chừng không bao lâu nữa là có thể thành người một nhà rồi.”
"Giám đốc Tần nếu ngại gần đây đã quá nhàn rỗi, vậy thì tôi cũng không ngại tìm thêm chút việc cho cậu làm đâu." Phó Tôn Nam ngoài cười nhưng trong không cười," Một tiểu nhân giậu đổ bìm leo, hiện tại bày ra một bộ dạng thâm tình cho ai xem? An Du không so đo với cậu, không có nghĩa là tôi sẽ không.
Sở Lẫm liếc xéo Tần Thượng một cái, ý nghĩa trong lời nói ngắn gọn: "Chính miệng thừa nhận? Cậu theo đuổi? Cậu có xác định đó không phải Tiểu Du đang an ủi cậu không?”
"Các cậu cho rằng mình có chỗ nào tốt sao?"
Tần Thượng cười lạnh, "Một người dùng thân phận anh cả gây áp lực, đối với việc em trai còn đang ở trong sổ hộ khẩu làm ra loại chuyện bất chính, một người lợi dụng chức vụ dụ dỗ cấp dưới, tôi thấy Phó thị các người cũng sắp xong đời rồi, cũng đừng liên lụy bảo bối Tiểu Du nữa hãy để cho cậu ấy sớm ngày thoát khỏi bể khổ đi.”
"Quả thật, nơi này nên rời khỏi chính là cậu đó." Sở Lẫm liếc xéo gã một cái, từng chữ đâm vào tim, "Đối với em trai sinh ra loại tình cảm cấm kỵ này, bác trai bác gái dưới suối vàng có biết cũng sẽ tức giận đến nỗi hận không thể sống lại đánh cậu một trận.”
Phó Tôn Nam trong nháy mắt trở thành mục tiêu của mọi người, bị hai người tập trung đả kích, còn đâm thẳng vào chỗ đau trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn đau khổ rối rắm không dám đối mặt, hắn thẹn quá hóa giận nói: "Ở chỗ này cãi nhau với tôi có ích lợi gì? Là ai cãi thắng thì An Du sẽ chọn người đó hay gì?”
Ba người bị những lời này đánh thức, quay đầu nhìn về phía An Du.
“Tiểu Du, em muốn chọn ai?”
"An Du..."
“Bảo bối!”
Ba giọng nói đồng thời vang lên, An Du vốn đang xem kịch vui vẻ cả kinh, trong nháy mắt bị ngọn lửa chiến tranh ảnh hưởng đến mức thậm chí trở thành mấu chốt thành bại, cậu đã không còn sức lực để suy nghĩ vì sao Phó Hoài Minh vẫn trầm mặc ngồi ở trong góc, ai nói cho cậu biết vì sao lại có loại tình huống này xảy ra, hoàn toàn không giống với dự đoán của cậu!
Loại chuyện tứ đường hội thẩm này, nếu như không phải xảy ra ở trên giường, đó chính là cơn ác mộng lật xe của mỗi hải vương.
An Du do dự bất an cắn môi, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, lông mi run rẩy, hai ngón tay rối rắm quấn lấy nhau, nếu bình thường cậu bày ra vẻ mặt này, mấy người đàn ông khẳng định sẽ đau lòng ôm lấy cậu dỗ dành, nhưng hôm nay bọn họ đều nóng lòng cần có đáp án, nhẫn tâm làm bộ như không phát hiện ra An Du đang bối rối.
"Nếu như chọn không ra, vậy thì không cần chọn nữa." Một giọng nói cắt đứt không khí giằng co không dứt, là Phó Hoài Minh trong toàn bộ hành trình không mở miệng.
Cậu ta ngẩng đầu kiên định nhìn An Du, từ trong bóng tối trong góc ngồi thẳng người, vừa mới nghe bọn họ tranh cãi, cậu ta ít nhiều hiểu rõ tình huống trước mắt.
Nếu tình yêu mỗi người dành cho An Du đều không hoàn mỹ, vậy vì sao không thể hợp lực cho cậu một phần tình yêu hoàn mỹ.
"Nếu như anh trai chọn không được thì không nên ép anh ấy, nếu như chúng ta không ép anh ấy căng như vậy thì anh ấy cũng sẽ không muốn ra nước ngoài mà không nói một lời nào. Nhiều năm như vậy anh trai một mình sinh sống ở nước ngoài, không có người thân cả ngày làm bạn với thiết bị thí nghiệm, các anh còn muốn ép anh ấy trở về sống cuộc sống như này sao? Nhiều năm qua anh trai vẫn luôn mong chờ một gia đình, nếu mọi người thật sự yêu anh ấy, vì sao không thử cho anh ấy một mái nhà?”
Bốn người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, bị ý nghĩ lớn mật của Phó Hoài Minh làm cho khϊếp sợ, hơn nữa logic trong lời nói của cậu ta.. có vẻ như... Nó cũng có ý nghĩa, nói như vậy ... Cũng không phải không được...
An Du: !!!
An Du nhất định đồng ý, hận không thể thay ba người đàn ông gật đầu đồng ý, ở đáy lòng điên cuồng thổi phồng cái rắm cầu vồng của tiểu thiên sứ. Phó Hoài Minh, em chính là người mà ông trời phái tới cứu vớt Tiểu An lật xe.
Chỉ là sau một khắc, lời Phó Hoài Minh nói làm cho cậu ý thức được, trên thế giới này chung quy là không tồn tại thiên sứ.
"Nhưng mà, anh trai cũng không nói một tiếng đã muốn thoát khỏi chúng ta, không thể không phạt…”