Sáng sớm hôm sau, An Du mang theo giấy tờ tùy thân cùng hành lý xách tay đi tới sân bay.
Khi đẩy cửa lớn nhà họ Phó ra, quay đầu lưu luyến nhìn thoáng qua, Phó Tôn Nam không biết là ngủ ở công ty hay đã ra ngoài làm việc, một mình đối mặt với đại sảnh trống rỗng, trong đầu nhớ lại mùi cà phê đã từng tràn ngập trong nhà, tiếng xì xèo của thịt xông khói và trứng gà chiên chín trong chảo dầu, mùa đông vào buổi chiều có mặt trời được sự ấm áp của ánh mặt trời và lò sưởi vây quanh, còn có...
Còn có tình yêu của những người đàn ông này, những thứ này mang đến sự ấm áp cho căn nhà, sau khi cậu rời khỏi nơi này, có lẽ cũng không có cách nào có lại được một lần nào nữa, cảm giác cô độc nhạt nhẽo nằm vùng trong lòng cậu, trống rỗng.
Ttrong nháy mắt, An Du không muốn rời đi, không muốn một mình đối mặt với thứ ngôn ngữ và hoàn cảnh xa lạ của nước A.
An Du lắc đầu, tắt đèn, khi quay đầu rời đi đã kéo cửa lại.
*****
Trên đường An Du đến sân bay, Sở Lẫm vừa ngồi vào văn phòng mở hòm thư ra thì nhìn thấy thư từ chức của cậu vội cầm điện thoại chuẩn bị hỏi Phó Tôn Nam xem An Du xảy ra chuyện gì.
Tần Thượng sau khi nhận được tin nhắn đọc xong thì sắc mặt biến đổi nghiêm trọng ngay lập tức tính toán đi ra sân bay để tìm người.
Phó Tôn Nam đang họp nghe được thư ký báo cáo bên tai được một hai câu thì bị tin tức chuyến bay chặn lại lập tức tuyên bố chấm dứt cuộc họp, vừa sải bước rời khỏi phòng họp vừa gọi điện thoại cho Phó Hoài Minh.
Cùng lúc đó, bốn người đàn ông bắt đầu đi về phía sân bay.
*****
"Tiểu Du, anh thấy tin nhắn của em rồi, anh hiểu nỗi băn khoăn của em, thế nhưng..."
Phó Tôn Nam và Phó Hoài Minh khi chạy tới thì tình cảnh nhìn thấy chính là An Du đang bị một người đàn ông cao lớn lôi lôi kéo kéo nói cái gì đó, Phó Tôn Nam cau mày —— người đàn ông này sao vẫn còn quấn lấy An Du, tiến lên kéo Tần Thượng ra, cầm cổ tay An Du tựa như muốn kéo cậu đi: "Tiểu Du, theo anh về nhà. ”
"Anh, đừng..." An Du bị Phó Tôn Nam túm về phía trước loạng choạng, vội vàng ổn định thân thể từ chối nói.
"Phó Tôn Nam cậu làm gì vậy, không nhìn thấy người không muốn đi cùng cậu sao." Tần Thượng tóm lấy bàn tay còn lại của An Du, cáu kỉnh giận dữ nhìn sang Phó Tôn Nam, khuôn mặt không cười cũng mang theo ba phần ý cười nhiễm vài phần tức giận.
"Cậu câm miệng, lần trước yến tiệc tôi còn chưa tính toán rõ ràng với cậu, còn ngại gần đây công ty không đủ bận rộn phải không?" Phó Tôn Nam sắc mặt trầm xuống, khuôn mặt vốn đã nghiêm túc có vẻ càng thêm đen sạm, cả người tản ra hơi thở không vui vẻ.
An Du bị hai người đàn ông túm lấy, muốn đẩy thế nào cũng không được.
Lúc này, cậu đột nhiên bị kéo về phía sau rơi vào một cái ôm ấm áp trong vòng tay rộng lớn, "Nhẹ thôi, các cậu sắp bóp đỏ cổ tay của Tiểu Du rồi."
Sở Lẫm mặt lạnh thong dong đến muộn, khí thế lạnh như băng lại sâu sa thêm vài phần, gần như sắp khiến người lạnh cóng, anh quét qua mấy người đàn ông ở đây, cúi đầu hỏi: "Đây chính là ba người đàn ông khác đã từng ngủ với cậu? ”
"Cái gì?"
"Anh nói cái gì thế?"
Giọng nói của Phó Hoài Minh và Phó Tôn Nam đồng thời vang lên, bị thông tin trong lời nói và tư thế tuyên bố chủ quyền của người đàn ông này làm cho tức giận.
Tần Thượng bởi vì sớm nhận được tin nhắn An Du thẳng thắn với anh vì sao phải rời đi nên không có vẻ quá kinh ngạc, nhưng sắc mặt cũng vô cùng khó coi, vừa nghĩ đến bảo bối của gã bị những người đàn ông thối này nhúng chàm, còn bởi vậy mà bị ép phải rời khỏi nước C, gã liền tức giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói.
An Du do dự cắn cắn cánh môi, há miệng đang định giải thích đã bị cắt ngang.
Hình ảnh bốn người đàn ông tranh giành một người đàn ông quá hiếm thấy, hơn nữa còn xảy ra ở sân bay có lưu lượng người lớn, đã có rất nhiều người qua đường dừng bước, nhìn chằm chằm mấy người đàn ông ở trung tâm tầm mắt bắt đầu xì xào bàn tán.
"Đủ rồi." Duy nhất ngày đầu tiên biết ngoài anh cả ngấp nghé An Du ra còn có những người đàn ông đứng ở bên ngoài vòng vây, Phó Hoài Minh cau mày quát nhỏ một tiếng cắt đứt tranh chấp của bọn họ, biểu hiện so với ba người đàn ông lớn tuổi hơn cậu ta ở đây càng thêm phần lý trí, "Có chuyện gì trở về rồi nói sau, trước mặt mọi người đừng để cho người ta chê cười. ”
Nghe vậy, ba người đàn ông còn lại liếc nhau, khinh thường quay đầu đi, đồng ý.
***
Thời gian An Du đứng ở cửa đa cảm không quá một giờ, thì đã được mang về nhà họ Phó.
Bốn người đàn ông nối đuôi nhau ngồi trên sô pha trong phòng khách, hai anh em nhà họ Phó một bên, Sở Lẫm và Tần Thượng một bên, An Du ngồi một mình ở một bên bốn người.