Đợi đến khi An Du rửa mặt thay quần áo xong đi xuống lầu đã có chút muộn, anh em Phó gia thương cậu vất vả bay chuyến đường dài về nước sau đó lại còn lo hậu sự cho cha mẹ, liên tục bận rộn mấy ngày chân không chạm đất, nên không quấy rầy giấc ngủ ngon khó có thể có được của cậu, chỉ để lại một tờ giấy trên bàn dặn cậu nhớ hâm nóng đồ ăn lại trước khi ăn.
An Du một bên không chút để ý hâm lại bữa sáng một bên suy nghĩ công chuyện sắp tới, đầu tiên phải chuyển công tác về nước, không tạo cơ hội gặp mặt nhóm nam chính thường xuyên thì làm sao công lược chứ, sau đó thói quen mỗi lần nghiên cứu là quên ăn quên ngủ cũng phải sửa, nếu đã biết nguyên nhân nguyên chủ tử vong thì phải chủ động tránh xa, về phần cơ thể giống như gà luộc này...ừm...cứ để nó thuận theo tự nhiên đi, tuy rằng không quen nhưng nó thực sự rất phù hợp với nhân vật.
Đầu tiên là gọi điện thoại hủy chuyến bay vào ngày mốt, sau đó thương lượng với giáo sư về việc chuyển công tác về nước, vị giáo sư một tay dẫn dắt cậu vào viện nghiên cứu này tuy rằng rất tiếc nhưng cũng tỏ vẻ rất đồng tình, chỉ trêu ghẹo vài câu sợ rằng sau khi An Du đi thì nhân viên trong viện nghiên cứu sẽ buồn hết mấy ngày mất, dù sao thì cũng có rất ít nghiên cứu viên nào vừa có năng lực chuyên môn tốt vừa có ngoại hình xuất sắc như thế này, không biết đã có bao nhiêu người mới đến viện nghiên cứu này vì An Du nữa.
Sau khi cúp điện thoại, An Du suy nghĩ một chút liền gọi cho anh hai Phó Tông Nam.
“Alo?” Chắc có lẽ là vì dạo này thường xuyên giải quyết văn kiện chất chồng như núi nên nên giọng nói Phó Tông Nam có chút uể oải.
“Alo, là em đây, anh đang bận sao?”
“Du Du ?” Phó Tông Nam dừng một chút, buông văn kiện trong tay ra, giọng nói vô thức hạ xuống, chân mày nhíu chặt cũng dịu đi đôi chút, quan tâm hỏi: “Ngủ xong rồi có khỏe hơn không? Bữa sáng phải nhớ ăn đấy, dạ dày em không khỏe nên phải ăn đúng thời gian. Hôm nay là ngoại lệ nên tạm tha cho em, hai ngày nay anh có chút bận, em có muốn đi chơi thì anh sẽ gọi thằng út đi cùng...”
”Anh đừng lo lắng quá, em cũng lớn rồi nên biết chăm sóc cơ thể mình như thế nào mà “An Du cười nhẹ ngắt lời dặn dò của Phó Tông Nam, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Anh, em muốn về nước công tác tại viện nghiên cứu của nhà mình. “
”Nghĩ thông rồi sao?” Giọng nói Phó Tông Nam đều là sự vui vẻ, hoàn toàn thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, khuôn mặt mang theo ý cười hiện rõ tâm trạng hắn đang tốt đến mức nào, “Khuyên em nhiều năm như vậy vẫn không chịu, tại sao đột nhiên lại đồng ý quay về vậy? Nếu đã xác định rồi thì tới viện nghiên cứu làm thủ tục đi, văn phòng bị bỏ trống nhiều năm luôn chờ em quay trở về đấy, anh sẽ đánh tiếng bên kia trước giúp em."
“Vâng, em nghĩ kỹ rồi” An Du một tay cầm điện thoại, một tay khác với những ngón tay bối rối xoắn vào nhau, trầm giọng nói, “Mấy năm nay...... sự quan tâm của em dành cho gia đình quá ít, rõ ràng có thể sớm chấp nhận nhưng lại vì cái tính biệt nữu mà bỏ qua rất nhiều chuyện...”
Phó Tông Nam gần như là khϊếp sợ khi nghe người em trai ngày thường hầu như là không nói chuyện của mình nói ra lời xin lỗi, trong lòng vừa thấy tội lỗi vừa thấy thương em nhiều hơn, em ấy một thân một mình ở nước ngoài nhiều năm như vậy, bọn họ không đến gặp cũng không dành ra chút ít sự quan tâm nào, vẫn luôn duy trì mối quan hệ vừa thân vừa quen này, cho dù từ tận đáy lòng rất thích em ấy nhưng cũng không thật sự để người ở trong lòng cho mấy, còn chủ động giao lưu với em trai nhỏ hơn hắn sáu tuổi, cuộc điện thoại ngày hôm nay xem như đã chọc thủng khoảng cách vô hình từ trước đến nay giữa hai anh em họ, bắt đầu thật sự để đối phương trong lòng.
“Nói tóm lại là như vầy, sau này em sẽ ở lại nhà........” Giọng nói An Du càng ngày càng nhỏ, cuối cùng còn ngượng ngùng cúp điện thoại, “Anh cứ làm công việc tiếp đi nha, em cúp máy trước đây, buổi chiều em sẽ tới viện nghiên cứu xem thử thế nào, bye anh!”
Phó Tông Nam nhìn chiếc điện thoại bị đối phương vội vàng căt đứt, chống đầu sung sướиɠ mà cười lên một tiếng, không thể nói rõ được là vui vì người em trai nhỏ tuổi đã lớn hay là vui vì tình cảm giữa bọn họ đã tiếng thêm một bước, nói tóm lại là Phó đại tổng tại hầu như là cười cả ngày đến nỗi nhân viên trong công ty còn nghi ngờ có phải ngài ấy đã bị đánh tráo rồi không.
Khi An Du đến viện nghiên cứu nhà họ Phó, trong vòng mấy tiếng tên của cậu đã được truyền khắp viện. Những nhân viên nghiên cứu quanh năm say mê với công tác không để ý bề ngoài trong trẻo, khiến người khác vừa gặp đã thương như trong lời đồn của cậu hai nhà họ Phó. Điều khiến bọn họ tò mò chính là An Du mới 24 tuổi nhưng đã có CV khiến mọi người thán phục. Mười chín tuổi tốt nghiệp đại học danh tiếng, cầm trong tay hai học vị tiến sĩ ngành dược. Sau khi tốt nghiệp đến làm trong viện nghiên cứu tư nhân cao cấp của nước A. Đồng thời, trong mấy năm ngắn ngủi đã dẫn dắt đoàn nghiên cứu ra vài loại thuốc đặc hiệu cho khu vực bệnh truyền nhiễm
Điều này cũng dẫn đến việc An Du bị nhìn chằm chằm như một loài động vật quý hiếm trên đường đi đến văn phòng viện trưởng, cuối cùng cũng thoát khỏi những ánh mắt mắt tò mò sùng bái đó, An Du thở phào một hơi nhẹ nhỏm rồi cảm ơn nhân viên đã đưa cậu đến cửa văn phòng viện trưởng, sau đó đưa tay lên gõ cửa:
“Mời vào.”
Người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc có khuôn mặt đẹp trai, khí chất trên người lạnh nhạt như mây trên núi., hắn đứng dậy dẫn An Du đến ghế sô pha còn mình thì ngồi phía ghế đối diện, đưa tay về phía cậu, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi là Sỡ Lẫm, là viện trưởng viện nghiên cứu này."
“An Du.” An Du nắm lấy bàn tay đang đưa ra của đối phương.
Sở Lẫm nắm được tay An Du rồi thì chẳng có ý muốn buông ra chút nào, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào cậu trong một phút. Đến khi An Du bắt đầu thấy ngượng thay mới chịu chậm rãi buông tay., cười lên một tiếng cười, hơi thở lạnh lẽo dịu xuống vài phần: "Tôi có biết cậu, tôi chú ý đến cậu lâu lắm rồi. Thuốc đặc hiệu mà nhóm cậu chế tạo ra cùng tư tưởng mới mẻ lúc trước của cậu đáng được viết vào lịch sử. Hôm nay gặp mặt quả nhiên người không tầm thường.”
editor: càng nhiều lượt đề cử ánh kím, càng nhiều cmt thì chương sẽ ra càng nhanh nha ✨