Dựa theo tiến triển cái này, nếu vai chính công không thổ lộ sớm, sớm muộn gì cậu cũng đoạt lấy thân thể của vai chính thụ mất!
Khi Giác Chu đang muốn mở miệng nói thêm gì đó với Tạ Ôn Trần, chuông di động trong túi bỗng nhiên vang lên, cậu lấy ra nhìn thử, là cô gái mình gặp hôm trước ở trường học gọi điện thoại tới.
Gia cảnh cô gái này không tốt, vẫn luôn làm thêm ở quán bar. Lần trước cô tìm Giác Chu muốn xin cách thức liên hệ, Giác Chu không cự tuyệt, cậu chỉ là một thẳng nam thuần khiết, rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của phụ nữ.
Di động truyền ra thanh âm hoảng loạn của cô gái, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Tạ Ôn Trần cách đó không xa cũng có thể nghe được —— “Cố Giác Chu, hiện tại cậu có rảnh không, có thể tới quán bar xx một chuyến không?”
Giác Chu lập tức đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Làm sao vậy?”
Đối phương là một cô gái có vẻ rất độc lập, nếu không phải phát sinh chuyện gì không giải quyết được, sẽ không chủ động tìm Giác Chu hỗ trợ.
Hệ thống:【Đinh —— nhiệm vụ làm nhục vai chính thụ đã hoàn thành.】
Giác Chu kỳ quái:【Đã làm nhục xong từ lâu rồi mà, vì sao bây giờ mới nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành? 】
Hệ thống vò đầu:【Tôi cũng không biết, có thể do hệ thống bị tắc nghẽn gì đó.】
Đang lúc khẩn cấp, Giác Chu cũng lười quay đầu lại xem phản ứng của vai chính thụ, vội vàng rời khỏi phòng bệnh, nghe thanh âm của cô gái cố nén sợ hãi: “Có một đám khách lạ mặt đến quán, một hai bắt chúng tôi phải ra tiếp rượu, đồng nghiệp của tôi không cẩn thận làm rơi vỡ một chai rượu giá trị rất cao, cậu ấy không đền nổi. Tôi nghe bọn họ có nhắc tới tên của cậu…”
Giác Chu tức khắc hiểu ra là một đám công tử không có việc gì làm nê đến gây rối cho mấy người phục vụ, giọng nói ôn hoà dỗ dành đối phương: “Được rồi, cậu chờ tôi, tôi đến ngay đây.”
Sau khi Giang Hạc Niên trở lại, Giác Chu có thể đi lại thoải mái giữa Thủ Đô Tinh, không cần sợ hãi bất cứ công tử nào.
Ở trong nhà, Giang Hạc Niên là nỗi ác mộng của vô số thanh niên cùng lứa tuổi, các gia trưởng giáo dục con trẻ đều lấy câu “Con nhìn xem Giang Hạc Niên người ta thế nọ thế kia” làm câu cửa miệng.
Từ nhỏ Giang Hạc Niên đã rất ưu tú, nếu không cha mẹ Cố gia sẽ không đưa Giang Hạc Niên về nhà nuôi dưỡng sau khi cha mẹ hắn chết.
Cho nên Giác Chu vẫn luôn cho rằng, Giang Hạc Niên đối với mình tốt như vậy, đều là vì báo đáp ân tình của cha mẹ cậu.
Tài xế theo yêu cầu của Giác Chu dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến quán bar, nhìn Giác Chu xuống xe. Do dự trong chốc lát, hắn gửi tin nhắn thông báo cho Giang Hạc Niên.