Chương 5: Pháo hôi công trong truyện hào môn

“Em lớn rồi, muốn nói chuyện yêu đương rất bình thường, không cần chơi loại trò chơi bao dưỡng nhỏ này.” Giang Hạc Niên ngữ khí nhàn nhạt.

Suy nghĩ một chút, hắn bổ sung nói tiếp: “Tửu sắc… cũng không nên động vào, em còn nhỏ, sẽ có hại cho thân thể.”

“...Anh Niên, em 22 tuổi rồi.”

“Ít nhất phải sau khi 30 tuổi hẵng động vào đi.” Giang Hạc Niên giọng chính nghĩa mà nói.

Giác Chu đoán là Giang Hạc Niên đang mất hứng.

Cách phẫn nộ còn thiếu một chút, chiếm phần lớn chính là thất vọng đối với việc Giác Chu không học theo gương tốt, còn có một ít cảm xúc cậu đoán không ra được.

Lẽ nào Giang Hạc Niên giống như nguyên tác đối với Tạ Ôn Trần nhất kiến chung tình, hơn nữa đã bắt đầu thầm sinh ra ghen tị?

Làm nhân vật phản diện tính cách độc ác, lúc này Giác Chu cần phải tiếp tục hãm hại Tạ Ôn Trần, vừa chột dạ vừa day dứt mà nói: “Anh Niên, anh phải tin em, là y câu dẫn em. Em là người không gần nam sắc như này, sao có thể ở trong nhà người khác làm với đàn ông?”

Nói xong câu đó, cậu yên lặng ở trong lòng dập đầu với Tạ Ôn Trần.

Để biểu đạt thành ý, cậu giương mắt, ôm lấy eo Giang Hạc Niên, cọ cọ vào vai hắn.

Giang Hạc Niên đẩy mắt kính một chút, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái.

Một năm không gặp, bề ngoài Giác Chu không thay đổi gì nhiều, ánh đèn trong xe chiếu xuống chóp mũi trắng nõn như sứ của cậu tạo ra một cái bóng nhỏ.

Nắm chặt ngón tay Giang Hạc Niên, hơi dùng sức, lập tức trên các khớp ngón tay liền nổi lên nhàn nhạt hồng phấn. Lông mi trên mắt nhỏ dài, bởi vì chột dạ mà né tránh ánh mắt của Giang Hạc Niên, con ngươi nhạt màu tràn đầy ánh nước (kiểu long lanh, mắt như sắp chảy nước mắt ý, giống mắt mèo con làm nũng).

Ngược lại thật không giống như Tạ Ôn Trần đang câu dẫn cậu.

Cũng không biết là học được thói xấu ở đâu, một khi làm sai liền biết làm nũng.

Rũ đi suy nghĩ không đúng dâng lên trong lòng, Giang Hạc Niên trầm giọng nói: “Mai giúp anh chép sách.”

Giác Chu thở dài nhẹ nhõm, biết ca ca cửa này cuối cũng qua, nắm lấy vạt áo của Giang Hạc Niên giật giật: “Ba mẹ em bên kia...”

Giang Hạc Niên không nhìn cậu nữa, nhìn thẳng về phía trước: “Giúp em gạt.”

Giác Chu tức khắc cười rộ lên, nửa người đều dựa lên trên vai Giang Hạc Niên, lải nhải chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

Giác Chu là một trạch nam, rất ít ra cửa, sự tình tiếp xúc được cũng không có gì đáng để nói. Cậu đem tin tức buồn cười cùng tẻ nhạt toàn bộ đều nói một lần cho Giang Hạc Niên.

Cậu gần đây theo dõi một bộ truyện tranh cải biên thành phim truyền hình, nhà đầu tư rất coi trọng ip* này, đều trả cho mỗi diễn viên robot chế tạo kiểu mới vừa với cơ thể, đặc biệt dựa theo nguyên mẫu trong truyện tranh làm riêng.

*: Sở hữu trí tuệ (tiếng Anh: Intellectual Property) hay còn gọi là tài sản trí tuệ, là những sản phẩm sáng tạo của bộ óc con người. (cre: vietnambiz.vn)

Giác Chu lưu ảnh bên trong điện thoại, giơ lên cho Giang Hạc Niên xem.

“Em thích?” Giang Hạc Niên hỏi.

Giác Chu vội vàng gật đầu.

Giang Hạc Niên nhất định có thể nghe hiểu ám chỉ của cậu, đồng thời còn giúp cậu mua một cái mô hình kiểu mới.

Cậy sủng sinh kiêu chính là như vậy, bởi vì biết đối phương nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của mình, Giác Chu sẽ không bởi vì từ trước đến nay đều ăn cơm mềm mà ngượng ngùng.

Không nghĩ tới ngày hôm sau, một bản hợp đồng xuất hiện ở trên mặt bàn trong phòng ngủ của cậu.

Giác Chu dụi dụi hai mắt lim dim, nhìn ba lần, nhìn thấy tên mình ở chỗ bên A, nhìn thấy bên B bên kia là tên kịch bản của bộ phim.

Cậu mang theo hợp đồng đi ra cửa phòng, đứng ở lan can tầng 2 nhìn vọng xuống.

Giang Hạc Niên đang cùng mẹ Cố ngồi cùng nhau xem phim truyền hình cẩu huyết, mẹ Cố khóc rưng rưng nước mắt, Giang Hạc Niên xé ra một tờ giấy kiên trì an ủi bà.

Giang Hạc Niên là do cha mẹ Giác Chu nuôi lớn, cho dù không có quan hệ huyết thống, Giang Hạc Niên vẫn luôn coi cha mẹ Giác Chu như cha mẹ của mình mà đối xử.

Tuy trên người gánh vác nhiệm vụ trở thành vạn người ghét, nhưng Giác Chu vẫn chưa hoàn toàn đem bản thân coi như người công cụ, nghiêm túc trân trọng tình thân của mình, đối tốt với mỗi người đối xử tử tế với mình.

Vì vậy tất cả người thân cũng rất thích cậu.

“Chu Chu, con làm sao dậy sớm vậy.” mẹ Cố hỏi.

Hiện giờ đã là 8 rưỡi sáng.

“Anh Niên, đây là cái gì vậy?” Giác Chu nằm nhoài lên lan can, quơ quơ hợp đồng trong tay.

Giang Hạc Niên ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái: “Em không phải thích bộ phim kia sao? Anh dùng danh nghĩa của em đầu tư 40 triệu điểm tín dụng.”

Giác Chu: ?!! Anh, em không phải thích phim, em là thèm mô hình cơ!