Ngón tay mới vừa rửa sạch vốn là trắng bệch, nhưng rất nhanh lại nhiễm một tầng hồng hơi mỏng.
Cũng may những người khác trong phòng bệnh đã thu hồi ánh mắt đánh giá Giác Chu, không ai chú ý tới thiếu niên thanh tú giờ phút này nửa quỳ ở trước mặt Giác Chu.
Lông mi cong dài che lại đồng tử thâm sắc giờ phút này tràn đầy sự phấn khích lo lắng, áp lực bên trong khó có thể miêu tả.
Sức lực chống đỡ lưng thẳng tắp của Giác Chu bỗng nhiên tan đi, một tay khác nhịn không được sờ sờ sau cổ Tạ Ôn Trần.
Những gì cậu nói ra không giống như là trách cứ, mà giống như là ái muội: “Cậu làm gì đó…”
“Không thích sao?” Tạ Ôn Trần hơi hơi ngẩng đầu, mang theo vài phần hoang mang, hàng mi nhíu lại buông Giác Chu ra.
Trong ánh mắt cậu ta phản chiếu bộ dáng giờ phút này của Giác Chu, vành tai trắng nõn phiếm hồng, vết đỏ Chu Trầm Dụ gây ra vẫn còn ở đó.
Đột nhiên mất đi cảm giác kề sát da thịt ấm áp, Giác Chu suýt nữa chủ động dựa lên, cắn cắn đầu lưỡi mới khắc chế được.
Giác Chu:【Hệ thống! Hu hu hu vai chính thụ là biếи ŧɦái à!】Nam với nam sao có thể tiếp xúc thân mật như vậy.
Hệ thống vội vàng an ủi:【Ký chủ cậu bình tĩnh đã, trong nguyên tác cậu đối xử với cậu ta như vậy, cho nên vai chính thụ chỉ là thuận theo ý của cậu mà thôi…】
Giác Chu đột nhiên nhớ tới, dựa theo giả thiết, cậu chính là một nhân vật nam đồng tính. Tuy rằng cậu tự nhận là một tiểu phản diện 500 năm mới xuất hiện một lần, nhưng căn bản không thể biếи ŧɦái đến mức ép buộc vai chính thụ đối với mình như vậy!
Vì thưởng cuối năm, cậu cũng sẽ không… Cậu nghĩ nghĩ, cậu nguyện ý khuất phục từng cái.
Liếʍ thì liếʍ đi, coi như bị chó liếʍ, con chó nhỏ nhà hàng xóm cũng từng liếʍ ngón tay Giác Chu.
“Cậu làm rất tốt,” Giác Chu hít sâu một hơi, cố nén cảm giác hổ thẹn, vỗ nhẹ nhẹ sườn mặt Tạ Ôn Trần, “Lần sau cũng phải làm như vậy.”
Có thể là do tối hôm qua cậu ngủ muộn nên hoa mắt , cậu lại thấy trong đáy mắt yên tĩnh của Tạ Ôn Trần hiện ra ý cười rất nhỏ.
Ý cười này như băng tuyết ngày xuân, trong giây lát đã tan rã, hình như là ảo giác của Giác Chu. Giác Chu chớp chớp mắt lại nhìn lên, Tạ Ôn Trần mặt không biểu tình, nhấp môi không nói một lời, tựa hồ sắp hắc hóa đến nơi.
Giác Chu cảm thấy nếu mình nói với Tạ Ôn Trần rằng tôi bao dưỡng cậu chỉ là muốn cậu giúp tôi chơi game, Tạ Ôn Trần cũng sẽ không tin.
【Hệ thống, tổng cục sẽ chi trả cho thẳng nam giả làm gay bao nhiêu tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.】 Giác Chu hữu khí vô lực mà nói.
Hệ thống:【Đương nhiên là nhiều rồi! Tôi sẽ tận lực giúp cậu tranh thủ, thật là vất vả cho anh rồi.】
Giác Chu rất muốn có thưởng cuối năm, nhưng cậu không muốn cưỡng chế ái vai chính thụ.