Chương 27: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Giang Hạc Niên xử lý công việc xong, Giác Chu cũng ngượng ngùng bá chiếm giường hắn, gian nan mà rút bàn tay mềm mại ra khỏi ổ chăn.

Ách ách ách, bị chăn phong ấn, lại càng thêm buồn ngủ.

Giang Hạc Niên nhìn ra con cá mặn lười biếng là cậu, nói: “Đêm nay ở lại phòng anh ngủ đi.”

Nếu hắn nói như vậy, Giác Chu liền an an ổn ổn tiếp tục nằm.

Lại nói tiếp, lần đầu tiên hai người ngủ cùng giường, là khi Giác Chu tám tuổi.

Khi đó Giang Hạc Niên vừa tới Cố gia, sau khi ba mẹ hắn qua đời, ông bà nội ngoại cũng không chịu thu lưu cái tay nải này, mẹ Cố mềm lòng, liền chủ động nói hỗ trợ nuôi dưỡng một đoạn thời gian.

Mà một đoạn thời gian này, chính là mười bốn năm.

Lúc đó Giác Chu cảm thấy Giang Hạc Niên rất thảm, mới nhỏ tuổi đã lẻ loi một mình, hơn nữa biết được cốt truyện, biết về sau mình sẽ ỷ vào Giang Hạc Niên để tác oai tác phúc, liền càng đối tốt với Giang Hạc Niên.

Buổi tối trước khi ngủ, cậu ôm thú bông đi tìm mẹ Cố, yêu cầu ngủ cùng với Giang Hạc Niên, “Con sợ anh Niên một người ngủ sẽ sợ hãi.”

Giác Chu tám tuổi có bộ dáng mềm mại ngây thơ, lúc nghiêm trang mà nói ra nói như vậy, lại có vẻ quang minh chính đại lắm, rõ ràng là chính cậu ngủ một người nên sợ hãi.

Me Cố mẫu mềm lòng, ôm Giác Chu khen vài câu bảo bối thật ngoan, tắm rửa xong liền nắm tay Giác Chu đưa lên giường Giang Hạc Niên, vuốt ve đầu Giang Hạc Niên giống như đối đãi với Giác Chu: “Đêm nay để Chu Chu ngủ cùng con nha.”

Giang Hạc Niên mười một tuổi mặc áo ngủ hình con gấu nhỏ, mím môi.

Đại bộ phận vai ác đều có một thời thơ ấu bi thảm, Giang Hạc Niên cũng như thế, ba mẹ hắn đối với hắn cũng không tốt, coi hắn là công cụ đạt được khen ngợi, buộc hắn học tập, lại không dạy hắn cái gì là tình yêu.

Hắn trầm mặc gật gật đầu, liền nhìn thấy đứa trẻ được gọi là “Chu Chu” hoan hô một tiếng, nhảy lên trên giường của mình, chui vào trong ổ chăn.

“Anh Niên thơm quá à.” Giác Chu ôm lấy eo Giang Hạc Niên nói, lúc cười rộ lên, đôi mắt sẽ cong thành trăng non.

Cậu có một chút trẻ con, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mặc áo ngủ hình con thỏ, trên mũ là một cặp tai thật dài màu hồng nhạt, ngửa đầu dùng đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm vai ác trong tương lai.

Từ nhỏ vai ác tương lai đã rất đẹp, tóc đen như cọ, đáy mắt có một mảnh tinh quang.

Giang Hạc Niên không có kinh nghiệm ở chung với đứa trẻ khác, dịch dịch chăn của Giác Chu, an tĩnh vài giây sau hỏi: “Chu Chu xem phim hoạt hình không?”

Trước lúc xuyên qua Giác Chu đã là một người trưởng thành hai mươi tuổi không có hứng thú gì với phim hoạt hình, nhưng nghĩ lại, nói không chừng là vì lúc đó Giang Hạc Niên tuổi nhỏ muốn xem phim hoạt hình, lại bởi vì thẹn thùng cho nên tìm cớ.

“Được ạ được ạ.” Giác Chu cong mắt cười, tuy rằng ngoài miệng kêu anh, trong lòng lại chiếu cố Giang Hạc Niên như em trai của mình. Dỗ dành trẻ nhỏ so với lấy lòng người lớn thì dễ hơn nhiều, cậu phải nhân lúc nhỏ này khiến vai ác tương lai phải thích mình.

Giang Hạc Niên lấy thiết bị điện tử ra, chỉ thấy trên màn hình là một mảnh chữ cái con số lập trình, tối nghĩa khó hiểu. Giang Hạc Niên thuần thục gõ vài cái, mở ra giao diện phim hoạt hình.

Giác Chu: Tươi cười dần dần cứng đờ.gif

Mở phim hoạt hình giáo dục trí óc cho trẻ nhỏ xem có chút nhàm chán, Giác Chu nhìn thôi đã thấy mệt, cậu đặc biệt dính người, ý thức mơ hồ liền hướng cọ cọ trên người Giang Hạc Niên muốn ôm một cái. Thời tiết oi bức, thân thể của trẻ con lại nóng hầm hập, Giang Hạc Niên cau mày trốn sang bên cạnh.

Lúc mệt nhọc chỉ số thông minh của Giác Chu cực thấp, kéo dài âm thanh: “Ưm… Anh trai ôm một cái.”

Giang Hạc Niên im lặng, hơi hơi giang hai tay cánh tay, ôm lấy Giác Chu mũm mĩm tròn tròn.

Lúc còn nhỏ Giác Chu còn mềm mại hơn lúc thành niên rất nhiều, lông mi rất dài, xoắn đến xoắn đi, nhưng sau khi ôm liền rất ngoan. Giang Hạc Niên cúi đầu, ngửi được mùi sữa nhàn nhạt ở chỗ cổ Giác Chu.