Nếu như thật sự là một con búp bê luôn thuận theo ý hắn thì tốt rồi.
Nhưng càng phản nghịch không ngoan, càng dễ dàng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ muốn làm vấy bẩn cậu trong nội tâm người khác.
Khi Giang Hạc Niên nói chuyện, nhéo nhéo bả vai Giác Chu:
“Nghe lời một chút, lần sau có thể trực tiếp nói với anh.”
Trước sau như một, anh trai nghiêm túc giáo dục em trai của mình.
Giác Chu ngoan ngoãn gật đầu.
——————
Chờ Giang Hạc Niên vừa đi, Giác Chu liền mở di động ra xem xét tin nhắn của Tạ Ôn Trần.
【Vai chính thụ thật là đáng giận, thiếu chút nữa đã hại tôi bị mắng.】Giác Chu oán giận nói, vớ chân màu trắng cọ cọ trên khăn trải giường, mắt cá chân bị bó trông vô cùng mảnh khảnh.
Hệ thống im bặt không nhắc tới là do Giác Chu muốn tăng giá trị ức hϊếp, cho nên mới dẫn tới chuyện Giang Hạc Niên tức giận, liên thanh ứng hòa:【Đúng vậy, thật sự là quá đáng.】
Tạ Ôn Trần chỉ trả lời hai chữ: [Lần sau.]
Có ý gì đây?
Giác Chu vò đầu, bình tĩnh chờ giá trị ức hϊếp tăng cao.
Qua nửa ngày, giá trị ức hϊếp vẫn không tăng chút nào, Giang Hạc Niên gửi tin nhắn bảo cậu xuống nhà ăn cơm.
Trên bàn bày toàn là những món Giác Chu ăn, Giác Chu một bên nhấm nuốt một bên hồi tưởng lại chuyện của Tạ Ôn Trần, buồn bực lại khó hiểu.
Một đóa bạch liên hoa dốc lòng hướng về phía trước tối tăm lại không phát hỏa đối với hành vi đó của mình?
Chẳng lẽ đã tiếp nhận trình độ biếи ŧɦái của Giác Chu rồi?
Giác Chu cũng không thể tưởng được phương pháp tra tấn nào khác với Tạ Ôn Trần, lại không thể làm ra chuyện hành hung cậu ta một trận, đành phải âm thầm hạ quyết định lần sau lại biếи ŧɦái hơn một chút.
Vì lấy lòng Giang Hạc Niên, Giác Chu đặc biệt khen ngợi trù nghệ của hắn, khen từ vẻ ngoài khen đến hương vị, quả thực dùng hết vốn từ ngữ từ cổ thư đến từ hình dung có thể nghĩ đến.
Giang Hạc Niên phản ứng bình đạm, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn: “Chuyên tâm ăn cơm, tắm rửa xong đến phòng anh một chuyến.”
“Được ạ.”
Giác Chu ăn cơm xong liền đi tắm rửa, chơi di động một lát sau đó liền đi tìm Giang Hạc Niên.
Giang Hạc Niên ngồi ở trên bàn làm việc, sau khi nhận trận giáo huấn lần trước, Giác Chu không dám tùy tiện đi đến ngồi lên chân hắn nữa, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
Nhưng thật ra Giang Hạc Niên liếc mắt nhìn cậu một cái: “Ngồi đi.”
Giác Chu phản ứng chậm chạp, bất tri bất giác mà ngồi lên trên đùi anh trai.
Giang Hạc Niên ngưng vài giây, tay ôm lấy eo Giác Chu.
Cho dù cách qua một lớp áo, cũng có thể cảm giác được độ ấm cực nóng trong lòng bàn tay Giang Hạc Niên, Giác Chu dịch ra sau, dựa vào bụng nhỏ rắn chắc của anh trai, vô tình chạm vào bộ vị xấu hổ kia.
…Hiện tại tuy rằng là mềm, nhưng là xem chừng không thể coi nhẹ.
Vì phòng ngừa bị Giang Hạc Niên coi là biếи ŧɦái, Giác Chu lại xê dịch về phía trước.
Ngón tay Giang Hạc Niên hơi hơi dùng sức, chế trụ em trai xoắn đến xoắn đi: “Về sau mỗi ngày đều tới phòng anh một lần.”
Giác Chu mờ mịt: “A?”
Giang Hạc Niên mở màn hình ra, nhấn nút phát một bộ phim giáo dục: “Học chút nào.”
Giác Chu:???