Chương 17: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Đầu chui ở trong chăn, lại nhặt gối đầu từ trên mặt đất lên trên giường, lết vào toilet rửa mặt, một bộ thập phần thuần thục.

Tuy rằng vô cùng muốn ngủ tiếp một giấc ngủ nướng, nhưng Giác Chu có chút đói bụng, cậu quyết định đi ăn bữa sáng trước rồi lại đi ngủ.

Ba Cố mẹ Cố đều không ở nhà, Giác Chu ghé vào lan can tầng hai thì phát hiện trên bàn không có bày bữa sáng, liền đi gọi Giang Hạc Niên làm cơm sáng cho mình.

Cửa phòng ngủ của Giang Hạc Niên hờ khép, Giác Chu đẩy cửa đi vào, phát hiện hắn ngồi ở trên bàn đọc sách, đối diện là một chồng văn kiện cần xử lý.

Cho dù ở trong nhà, quần áo thanh niên cũng không hề xềnh xoàng chút nào, nút thắt cài ở phía trên cùng, cổ tay áo lộ ra một đoạn tay, xương cổ tay tinh xảo, làn da bóng loáng trắng nõn.

Giác Chu nhớ tới cảm giác sung sướиɠ ngày hôm qua khi đυ.ng vào Chu Trầm Dụ, dựa ở trên cửa, có chút thèm thuồng.

Giang Hạc Niên nghe được thanh âm, nhìn về phía Giác Chu, ánh mặt trời phác họa ra hình dáng lập thể sắc bén của cậu: “Làm sao vậy?”

Giác Chu dẫm lên dép lê qua đi, ngồi lên trên đùi Giang Hạc Niên, ôm lấy Giang Hạc Niên cổ cọ cọ.

Da thịt chạm nhau mang đến cảm giác sung sướиɠ khiến cho cậu hơi hơi cong mắt lên, rút ngắn lại khoảng cách giữa hai người một chút.

Cậu còn ăn mặc áo ngủ Ultraman, động tác lộ ra chiếc eo tinh tế hẹp gầy, buồn ngủ ở đáy mắt ứa ra một tầng hơi nước hơi mỏng, đồng tử đạm sắc nhiều thêm một chút khoảng cách, “Anh Niên, em đói bụng.”

“Chu Chu.” Giang Hạc Niên thấp giọng kêu, ngón tay theo thói quen ôm sau cổ Giác Chu.

Giang Hạc Niên thường xuyên dùng loại này ngữ khí nghiêm túc này để nói chuyện, cho nên Giác Chu cũng không có để ý, lười biếng mà đáp lại: “Ừm?”

Cậu cọ cọ vào ngón tay lạnh lẽo của Giang Hạc Niên, trong thanh âm còn hàm chứa sự mới vừa tỉnh ngủ mơ hồ, âm cuối nghe có chút nũng nịu.

Áo ngủ vải dệt đơn bạc, Giác Chu giật giật eo, cảm giác độ ấm có chút nóng quá mức, liền theo sức lực của Giang Hạc Niên nằm gục lên cổ hắn, nghe được thanh âm mang vài phần bất đắc dĩ của hắn: “…Anh đang phát sóng trực tiếp.”

Giác Chu ngây người vài giây sau mới phản ứng lại đây, đột nhiên nhìn về phía màn hình trước mặt Giang Hạc Niên.

Chỉ thấy trên màn hình là một bản thảo đã được chuẩn bị tốt từ trước, bên cạnh bản thảo là một khung chat, nội dung chiếm đại bộ phận là “A a a a a a”.

[Gì đây? Trong nhà quan ngoại giao có người?]

[Oa, là tiểu mỹ nhân a a a a a! Ta có thể hu hu hu!]

[Phương diện này thì tôi có thể! Tiểu mỹ nhân ở cùng một nhà với quan ngoại giao sao?]

[Trả lời lầu trên, tiểu mỹ nhân hẳn là em nuôi của quan ngoại giao, không có quan hệ huyết thống, cũng không ở cùng một cái sổ hộ khẩu, các người hiểu đó.]

…………

[Má ơi em cũng có thể ngồi trên đùi thuần thục như vậy!]

[A a a a đây là thứ tôi bỏ tiền sáng tinh mơ là có thể xem sao?]

[Vòng eo này, đôi chân này, tôi có thể.]

[Tôi out trước đây.]