"Nam Tỉ, hôm nay em đi quá giới hạn rồi! Em có biết nếu không phải hôm nay tình cờ gặp cậu chủ nhà họ Thần và cùng nhóm máu với Việt Sênh Ca, nhờ nhà họ Thần có dự trữ sẵn túi máu trong xe để cấp cứu, thì Việt Sênh Ca đã gặp nguy hiểm đến tính mạng rồi không?"
Việt Lăng Kỳ nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt rồi lại nhìn cô gái nằm trong phòng bệnh với khuôn mặt nhợt nhạt.
Khi biết em trai của mình lựa chọn truyền máu cho Việt Thiên Thiên trước, hắn không thể không nói lên suy nghĩ của mình.
Xét cho cùng, Việt Sênh Ca mới là em gái ruột của họ.
Hôm nay, Việt Thiên Thiên và Việt Sênh Ca cùng về trường để thu dọn đồ đạc, chỉ nghĩ là đi có một chút nên họ không để hai người ngồi xe riêng, không ngờ trên đường về lại gặp tai nạn liên hoàn. Cả hai đều bị thương, máu trong ngân hàng máu bệnh viện bị thiếu, chỉ đủ truyền cho một người, và Việt Nam Tỉ không ngần ngại chọn Việt Thiên Thiên.
Nếu là họ, có thể họ cũng sẽ chọn Việt Thiên Thiên không chút do dự, nhưng nếu Việt Sênh Ca biết được chắc chắn cô sẽ không vui, rồi mọi chuyện lại rối tung lên. Khuyên nhủ Nam Tỉ trước, sau đó trấn an Việt Sênh Ca, mọi chuyện rồi sẽ qua đi, ai cũng cảm thấy thoải mái.
Nếu hôm nay không phải nhờ cậu chủ nhà họ Thần là Thần Lẫm tình cờ đến thăm ông nội tại bệnh viện, nghe tin bệnh viện thiếu máu và biết Việt Sênh Ca cùng nhóm máu với mình, cậu không do dự lấy túi máu dự trữ trên xe để cứu Việt Sênh Ca, thì có lẽ cô đã gặp nguy hiểm rồi.
Nhưng điều này cũng khiến nhà họ Việt nợ nhà họ Thần một ân tình.
Nợ ân tình nhà họ Thần không phải chuyện dễ trả.
"Chẳng phải nó đã được cứu sống rồi sao? Chỉ là nguy hiểm một chút, đâu phải sẽ chết, căng thẳng làm gì. Nếu là anh, chẳng phải anh cũng sẽ chọn Việt Thiên Thiên mà không do dự sao?" Việt Nam Tỉ nói bằng giọng điệu lạnh lùng, trong ánh mắt tràn đầy sự chế giễu và thiếu kiên nhẫn.
Sức khỏe của Việt Thiên Thiên không tốt, tất nhiên phải cứu cô ta rồi, từ nhỏ Việt Sênh Ca từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, sức khỏe tốt, chậm một chút cũng không chết được.
Dù Thiên Thiên được đưa về để an ủi mẹ, nhưng sau mười mấy năm sống cùng, cô ta đã trở thành một phần của gia đình này.
Thậm chí anh còn không hài lòng vì sao đã bao nhiêu năm trôi qua mà Việt Sênh Ca, người đã bị lạc lâu đến vậy lại đột nhiên xuất hiện phá vỡ cuộc sống hạnh phúc của họ.
"Đợi nó tỉnh, em cũng nên nói vài lời dịu dàng với Sênh Ca. Em đã bỏ mặc nó không chút do dự, nó sẽ cảm thấy không thoải mái. Đừng để mọi chuyện trở nên khó coi hơn." Việt Lăng Kỳ cảm thấy bất lực trước thái độ của em trai, nhưng lại ngầm đồng ý trong lòng cũng, người đã được cứu nên không có vấn đề gì nữa.
Với cô em gái hai năm trước trở về mà không thể hòa nhập với gia đình, họ vẫn gần gũi với Việt Thiên Thiên hơn vì cô ta sống cùng họ từ nhỏ.
"Thôi được rồi, nói xong chưa? Nói xong thì em đi gặp Thiên Thiên, em ấy tỉnh dậy không thấy em thì sẽ sợ hãi."
Việt Nam Tỉ không kiên nhẫn phẩy tay, hoàn toàn không để tâm đến lời của Việt Lăng Kỳ. Đối với anh, Việt Sênh Ca chẳng là gì, chỉ cần anh nói vài lời vu vơ là cô sẽ vui vẻ ngay, không có chuyện cô sẽ không vui đâu.
Vả lại cô có tư cách gì mà không vui? Sức khỏe của Thiên Thiên yếu, cứu cô ta là chuyện đương nhiên, còn cô thì có sức khỏe tốt có đợi thêm chút nữa cũng chẳng chết được.
"Ừ, nhanh lên, Thiên Thiên tỉnh dậy mà không thấy chúng ta sẽ sợ hãi."
Nhắc đến Việt Thiên Thiên, ánh mắt lạnh lùng xa cách của Việt Lăng Kỳ cũng trở nên dịu dàng hơn. Hắn quay người bước vào thang máy để lên tầng trên cùng của bệnh viện, nơi đó có các phòng phòng bệnh VVIP, hoàn toàn quên rằng ở không xa, tại phòng VIP, em gái ruột của hắn đang nằm đó mà không một ai chăm sóc.
Không ai nghĩ đến việc liệu cô có sợ hãi khi tỉnh lại không.