Sau khi nhận thức được tình cảm của mình, Minh Du hoảng loạn, hoang mang và đau khổ trong một thời gian dài. Cậu không thể tâm sự với bất kỳ ai, chỉ có thể chôn giấu tất cả trong lòng.
Cậu biết điều này là sai trái. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ thấy hai người đàn ông ở bên nhau, cũng chưa từng nghe nói qua chuyện nam yêu nam.
Cậu càng biết rằng nếu chuyện này bị ba mẹ hoặc người xung quanh biết sẽ là một thảm họa.
Vì vậy, cậu chỉ có thể buộc mình tránh xa Chung Mậu, tự nhủ rằng mình chỉ là nhất thời cao hứng.
Cậu cố gắng kìm nén bản thân, dành toàn bộ thời gian cho việc học tập. Nhờ học tập bận rộn, cậu dần dần quên đi Chung Mậu. Lần lâu nhất, cậu không nhớ đến Chung Mậu trong hai tháng.
Nhưng ngay khi cậu sắp về nhà lấy quần áo vào kỳ nghỉ đông cuối tuần, vừa vào cửa, cậu đã nhìn thấy một chiếc vali hành lý trong phòng khách.
Minh Du sửng sốt một hồi mới nhận ra Minh Khanh đã trở về.
Vừa định trốn vào phòng mình, chợt nghe trên lầu truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Tiểu Du đã về."
Cả người Minh Du chấn động, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông mặc áo len trắng đứng ở đầu cầu thang lầu hai, đang mỉm cười nhìn cậu.
Minh Du không thể nào diễn tả được cảm giác lúc đó.
Nó giống như việc cậu đã mất một thời gian dài để đào một cái hố sâu, chôn trái tim mình vào đó và lấp đầy nó bằng một lớp đất dày, giẫm lên bằng phẳng và chắc chắn rằng trái tim đó không có khả năng thoát ra một lần nữa.
Nhưng ngay khi cậu nhìn thấy Chung Mậu, mọi thứ sụp đổ trong nháy mắt. Tất cả cố gắng của cậu trong nháy mắt tan biến, trái tim bị kìm nén lại một lần nữa sống lại.
Minh Du muốn mắng mình, nhưng cậu vẫn theo bản năng đi về phía Chung Mậu.
Không ai biết cậu đã trải qua bao nhiêu ngày đêm đấu tranh và trăn trở.
Cuối cùng, Minh Du quyết định nghe theo tiếng lòng của mình.
Sau khi thi đại học, cậu làm công nhân hai tháng hè để kiếm tiền mua một chiếc nhẫn đơn giản.
Minh Du chỉ muốn bày tỏ tình cảm của mình với Chung Mậu.
Cậu tin rằng Chung Mậu cũng thích mình.
Dù sao, nhiều năm như vậy, Chung Mậu vẫn luôn đối xử tốt với cậu, và cũng chưa từng có bạn gái.
Năm nay Chung Mậu 27 tuổi. Nghe nói dì Đổng cũng lo lắng cho anh ấy, giới thiệu cho anh ấy vài đối tượng xem mắt nhưng đều bị anh ấy từ chối.
Vậy nên, tâm ý của Chung Mậu có giống như cậu không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Minh Du như trống rỗng, cậu chỉ có thể hít sâu cố gắng bình tĩnh.
Cuối cùng khi đã bình tĩnh lại, cậu đi đến cửa phòng của Chung Mậu. Cửa phòng không đóng chặt, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người của Chung Mậu.
Minh Du nhìn vào cửa phòng quen thuộc trước mặt, cậu siết chặt hộp quà trong tay, nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Cậu đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa, lại nghe thấy tiếng nước mập mờ kèm theo tiếng thở dốc nhàn nhạt.
Tiếng hôn vang vọng khiến tay Minh Du đang gõ cửa cứng lại giữa không trung. Cậu từ từ mở mắt, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Cậu muốn tiến lên một bước, nhưng hai chân lại như không còn tri giác, từng bước từng bước chìm xuống, không thể bước ra được.
Đầu óc Minh Du trống rỗng, mãi sau một lúc mới phản ứng lại.
Chung Mậu có bạn gái?