Chương 1: Tỏ tình

Minh Du đứng trước cửa nhà họ Chung hồi lâu.

Vì quá lo lắng, hộp nhẫn trong tay cậu suýt bị bóp méo.

Sợ gì chứ?

Minh Du vừa hít thở sâu vừa tự động viên bản thân, nhưng khi vừa giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, cậu lại vội rụt tay về.

Không được, cậu vẫn không dám.

Sao lại sợ hãi đến vậy?

Minh Du vừa tự trách bản thân vô dụng, vừa cố gắng khống chế ngón tay run rẩy không ngừng.

Nhưng vì quá lo lắng nên cậu không thể kiểm soát được, tay cầm hộp nhẫn của cậu vẫn không ngừng run rẩy.

Bình tĩnh, bình tĩnh. Minh Du cố gắng trấn an bản thân: "Chỉ là tỏ tình thôi mà..."

Minh Du vừa lẩm bẩm đến đây, chợt nghe tiếng "xèo", cửa lớn trước mặt đột nhiên mở ra, tiếp theo là giọng nói của một người phụ nữ: "Minh Du? Cháu đứng ở cửa làm gì? Tới tìm Chung Mậu sao?”

Minh Du ngẩng đầu lên, trước mặt cậu là một người phụ nữ trông rất trẻ trung, chính là mẹ của Chung Mậu.

Minh Du không ngờ sẽ có người đột nhiên từ bên trong đi ra, cũng không biết mình vừa lầm bầm những lời kia có bị bà nghe thấy hay không. Nghĩ đến đây, tai cậu không thể kiềm chế được mà ửng đỏ, theo bản năng phủ nhận: "Không phải ạ..."

Nhưng ngay lập tức nhận ra mình nói sai, cậu vội vàng sửa miệng: "Vâng, cháu đến tìm anh Chung Mậu ạ."

Mẹ Chung Mậu cười mỉm, quay đầu nói: "Thằng bé đang ở trên lầu, anh trai cháu cũng ở đây. Hai anh em cháu cũng thật là, sao không cùng nhau đến đây?"

Minh Du nghe thấy Minh Khanh cũng ở đây không khỏi sửng sốt. Không phải vừa rồi anh cậu nói có việc đi ra ngoài sao?

Thì ra cũng là đến tìm Chung Mậu?

Minh Khanh cũng ở đây...

Minh Du nhớ đến vẻ mặt chua ngoa của Minh Khanh. Nếu anh trai biết hôm nay mình đến làm gì, nhất định sẽ chế giễu cậu là con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.

Lúc cậu đang suy nghĩ miên man, dì Đổng tiếp tục nói: "Mau vào đi, đứng ngoài cửa làm gì. Dì có việc phải đi ra ngoài một lát, các cháu cứ chơi đi, dì về sẽ mang đồ ăn ngon cho các cháu."

"Vâng ạ, tạm biệt dì."

Minh Du vốn còn đang rối bời, nhưng hôm nay gặp được dì Đổng nên cũng thoải mái hơn một chút, cũng không còn quá lo lắng, chỉ có thể đi vào trước.

Vừa bước vào nhà họ Chung, cậu chợt nghe tiếng "Ba", cửa sau lưng lại đóng lại.

Cậu bước từng bước vào trong, Minh Du không hề do dự, hít một hơi thật sâu, nắm chặt hộp quà trong tay và đi lên lầu.

Phòng của Chung Mậu ở tầng hai, mấy năm nay cậu đã đến đây vô số lần.

Mỗi lần ba mẹ cãi nhau, Minh Du đều chạy đến đây. Nơi này là bến đỗ bình yên duy nhất của cậu, vì vậy Minh Du còn quen thuộc với căn phòng của Chung Mậu hơn cả phòng của chính mình.

Nhưng dù đã đến đây nhiều lần như vậy, mỗi lần đến gần, tim cậu vẫn đập nhanh như trống, không thể nào thở nổi.

Chung Mậu thích đồng hồ.

Trước đây, Minh Du còn quá nhỏ, không thể phân biệt được nhiều cảm xúc. Cậu chỉ cảm thấy ở bên Chung Mậu rất an tâm, giống như mùa đông rét lạnh được dựa vào lò sưởi ấm áp dễ chịu, một khi đến gần sẽ không muốn rời đi.

Nhưng sau đó, khi cậu càng ngày càng không muốn xa rời Chung Mậu, và vì những cảm xúc chiếm hữu, ghen tị không bình thường xuất hiện, cuối cùng Minh Du cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Cậu lên mạng tìm kiếm, bóng gió với bạn bè, và cuối cùng xác định rằng đây quả thực là không bình thường.

Đây chính là thích.

Cậu thích một người con trai, một người con trai lớn hơn cậu chín tuổi.