Chương 2

Đúng lúc hắn đẩy cửa bước vào, một tia chớp lóe sáng xé toạc bầu trời đêm, chiếu sáng khuôn mặt hắn.

Lông mày rậm, ngắn, đó là một khuôn mặt lạnh lùng, ít nói.

Hắn sở hữu đôi mắt phượng hẹp dài, tạo nên vẻ sắc bén. Môi mím chặt, toát lên vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần.

Căn phòng không có đèn, sau khi bước vào, hắn chỉ có thể dựa vào ánh trăng lờ mờ để đi đến bên giường Kiều Tây - Nhìn kỹ, có thể thấy dáng đi của hắn hơi cứng nhắc, chậm chạp, chân phải dường như bị tật.

Khoảnh khắc chạm mắt Kiều Tây, theo bản năng, hắn đảo mắt quan sát toàn bộ cơ thể Kiều Tây.

Kiều Tây mảnh mai, trắng nõn như một con cừu non ngon lành, bị lột sạch quần áo ném trên giường, mặc cho người ta thưởng thức.

Sau khi quan sát Kiều Tây một lượt, hắn mới từ từ thu hồi tầm mắt.

Trong phòng không có chiếc ghế nào khác, hắn bèn ngồi xuống đất, mở lớp túi nilon bọc thức ăn ra.

Một ổ bánh mì, một gói bánh quy.

Hắn xé bánh quy, đưa cho Kiều Tây, mím môi mỏng nói: "Ăn đi."

Kiều Tây khó nhọc chống tay ngồi dậy, cụp mắt nhìn hắn.

Trong căn phòng tối tăm, người đàn ông cao lớn, cả người ướt sũng ngồi dưới sàn nhà ở trước mặt cậu, đưa cho cậu chút thức ăn cuối cùng. Thấy cậu không động đậy, người đàn ông nhíu mày, trực tiếp cầm lấy chiếc bánh quy, nhét vào môi cậu.

Ngón tay hắn thô ráp, có vết chai mỏng, lực tay rất lớn, chỉ cần một cái đẩy đã tách đôi môi hồng hào của Kiều Tây ra, nhân cơ hội nhét chiếc bánh quy vào trong.

Đôi môi Kiều Tây mềm mại, chiếc bánh quy quá to, khi bị nhét vào, cổ họng cậu phát ra tiếng "ưm ưm" khe khẽ. Cậu hơi ngẩng đầu, khó khăn nuốt xuống, đầu lưỡi vô thức lướt qua ngón tay người đàn ông.

Cảm giác như bị mèo con liếʍ láp, ẩm ướt và ngứa ngáy.

Người đàn ông cao lớn thở dồn dập hơn, đôi mắt phượng từ từ di chuyển từ đôi môi Kiều Tây xuống xương quai xanh, eo thon, xương chân cậu một lúc lâu, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt trước khi bị phát hiện, nhìn xuống chiếc bánh quy trên tay.

Mọi ý nghĩ xấu xa vụt qua tâm trí hắn, nhưng khi nhìn thấy vẻ yếu ớt của Kiều Tây, hắn lại kìm nén.

Vẫn chưa khỏe hẳn, hắn không nỡ ra tay.

Còn Kiều Tây hoàn toàn không hay biết gì, yết hầu trắng nõn của cậu chuyển động lên xuống, cuối cùng cũng nuốt được chiếc bánh quy xuống. Để tránh bị nhét thêm chiếc thứ hai, cậu vội vàng hỏi: "Tiết Thương Sơn - Anh có thấy vị hôn phu của tôi đến tìm tôi không?"