Chương 1

Khi Lạc Quân dẫn người đến nơi, Lạc Chỉ đang ngồi trên nóc chiếc xe của mình.Lạc Chỉ cúi mắt, hờ hững ôm điện thoại chơi game.

Chiếc áo khoác dài màu đen của cậu vướng phải chút bụi bẩn, dưới ống tay áo để lộ một đoạn cổ tay gầy guộc trắng muốt. Đốt ngón tay bên phải của cậu tím bầm, giữa các ngón tay thanh mảnh còn vương lại vài vết máu đỏ rực.

Không xa đó, bên vệ đường, một thanh niên mặc vest chỉn chu đang được người ta đỡ ngồi dưới ánh đèn đường, khuôn mặt đầy vết bầm tím nhếch nhác, trán còn có một vết thương nổi bật.

Nghe thấy tiếng bước chân của Lạc Quân, thanh niên toàn thân đầy vết thương ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên một thoáng: “Anh——”

Thanh niên dường như kiêng dè điều gì đó, nhanh chóng ngước mắt liếc nhìn Lạc Chỉ, nuốt vội tiếng gọi vào lòng.

Lạc Chỉ khẽ chạm ngón tay vào màn hình, xác nhận game đã tạm dừng và lưu lại, mới khóa màn hình rồi đặt điện thoại xuống.

Cậu ngước mắt lên, khẽ cười, giọng nói thân mật vang lên: “Anh cả.”

Lạc Quân đi thẳng qua cậu, tiến đến dưới đèn đường, cúi người tự tay kiểm tra vết thương của thanh niên kia.

Lạc Quân hỏi một cách lãnh đạm: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Giọng anh không mang theo cảm xúc gì, nhưng lại như thấm đẫm vào nước lạnh thấu xương. Đôi mắt đen sẫm lướt qua xung quanh trước khi dừng lại trên người Lạc Chỉ với những vết máu vẫn còn đọng trên ngón tay.

Các vệ sĩ xung quanh cúi đầu thật sâu, không ai dám phát ra chút âm thanh nào.

...

Những chuyện lộn xộn trong gia đình hào môn như thế này, họ đâu có tư cách chen vào.

Lạc Quân là trưởng tử của nhà họ Lạc, cũng là người được giới thượng lưu công nhận là người trẻ tuổi tài năng nhất trong thế hệ này, lạnh lùng, điềm tĩnh, quyết đoán, tương lai nhất định sẽ trở thành chủ nhà họ Lạc.

Người thanh niên bị đánh kia là con nuôi của nhà họ Lạc, tên là Giản Hoài Dật.

So với cậu chủ sống xa hoa, vô dụng nhất nhà như Lạc Chỉ, Giản Hoài Dật rõ ràng là một thái cực khác: dịu dàng với mọi người, cần cù chịu khó, tính tình khiêm tốn nhã nhặn. Mới hơn hai mươi tuổi, cậu ta đã trở thành trợ thủ đắc lực của Lạc Quân trên thương trường.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi ba của Giản Hoài Dật, nhà họ Lạc đã tổ chức một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng.

Lúc này, lẽ ra mọi người đều nên ở trong sảnh tiệc xa hoa, cạn ly chúc mừng sinh nhật cho vị phó tổng trẻ tuổi và tài năng này.

Còn về việc tại sao cậu chủ Giản lại cùng với Lạc Chỉ, kẻ bị coi là kẻ thất bại nhất nhà họ Lạc, ra ngoài, tại sao lại xảy ra xung đột, và tại sao lại bị Lạc Chỉ đánh đến mức này... họ thực sự cũng không rõ.

“Lạc Chỉ.”

Lạc Quân lau tay, đứng thẳng người: “Tại sao?”

Lạc Chỉ dựa vào xe, cậu vừa mở lại game, ngón tay trắng bệch linh hoạt nhảy múa trên màn hình, chỉ kịp đáp lại một tiếng mũi: “Hử?”

Giữa lúc bận rộn, Lạc Chỉ ngẩng đầu lên, liếc qua Giản Hoài Dật đầy nhếch nhác, dường như mới nhớ ra chuyện gì đó, cậu “ồ” một tiếng: “Tôi ghét hắn.”

Lông mày của Lạc Quân khẽ nhíu lại.

Anh vốn ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng câu trả lời gần như vô lý này cũng khiến anh nảy sinh một chút bực bội: “Ý cậu là gì?”

“Tôi ghét hắn, nhìn thấy hắn là bực mình.”

Lạc Chỉ vuốt màn hình, điều khiển nhân vật chạy trốn giữa các đường ray tàu điện ngầm, tránh những con chó ác răng nanh đang đuổi theo từ phía sau.

Cậu kích hoạt chế độ bất khả chiến bại, rồi khẽ cử động bàn tay phải tím tái: “Anh cả, chúng ta đuổi hắn ra ngoài đi?”

Hơi thở của Lạc Quân trở nên nặng nề.

“Tôi vẫn còn phần tài sản phải không? Cổ phần công ty gì đó, đều cho hắn hết.” Lạc Chỉ lướt vài cái trên màn hình, khiến nhân vật thực hiện một loạt động tác nhào lộn liên tục: “Để hắn đi thật xa, tự lập hay làm gì cũng được, trả lại mọi thứ của tôi…”

Lời nói còn chưa dứt thì bị cắt ngang.

Vẻ mặt của Lạc Quân trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, anh cúi đầu nhìn xuống cậu, trong mắt đầy sự khinh miệt và chán ghét không chút che giấu.

Điện thoại của Lạc Chỉ bị đánh rơi xuống đất không thương tiếc.

Nhân vật trên màn hình không kịp né tránh, đâm sầm vào đoàn tàu điện ngầm đang lao tới, màn hình hiển thị dòng chữ thất bại chói mắt.

Lạc Quân dùng lực rất mạnh, cái tát đó không chỉ khiến điện thoại của Lạc Chỉ rơi xuống đất, mà còn làm khóe môi cậu rướm một vệt máu đỏ rực.

Lạc Chỉ bị đánh đến mức ngả ra sau dựa vào thân xe, mái tóc rối tung xõa xuống, che khuất mắt cậu.

Cậu khẽ nghiêng đầu, đưa tay lên che tai trái. Dường như phải mất một lúc mới hồi thần, sau đó cậu thản nhiên cúi xuống, lần mò, nhặt lại chiếc điện thoại bị đánh rơi.

Giản Hoài Dật được người dìu đỡ, khó nhọc đứng dậy rồi vội vã tiến đến: “Anh cả, đừng ra tay…”

“Không liên quan đến em.” Lạc Quân lạnh lùng nói: “Lạc Chỉ, cậu có còn trái tim không?”

Lạc Chỉ ngồi xổm xuống, kiểm tra điện thoại từ trong ra ngoài, xác nhận không bị hư hại, rồi tắt màn hình, cất vào túi.

“Khi cậu ra ngoài gây rối, làm liều với người khác, khoe khoang cái danh cậu chủ nhà họ Lạc của cậu, thì Hoài Dật đang làm những việc mà lẽ ra cậu phải làm.”

“Hoài Dật thay cậu học quản trị kinh doanh, thay cậu thức đêm thức hôm với dự án, thay cậu hiếu thảo với mẹ, thay cậu chăm sóc em gái của cậu.”

“Hoài Dật lớn lên ở nhà họ Lạc, từ lâu đã là một phần của gia đình chúng ta. Chỉ vì cậu ganh tỵ mà cả nhà phải chịu đựng không yên, cậu nhất định phải ép cậu ấy ra ngoài sống.”

“Cậu ấy tính tình tốt, sẵn lòng nhường nhịn cậu, không tính toán với cậu, cũng đã đồng ý rồi.”

Lạc Quân kiềm chế âm lượng, nhưng vẫn không giấu được sự phẫn nộ sắp bùng nổ: “Lần trước cũng vì cậu làm loạn, Hoài Dật mới phải đổi tên, không còn họ Lạc nữa. Lần này cậu còn không hài lòng điều gì? Lại muốn cậu ấy trả lại gì cho cậu?!”