Chương 2

Nếu câu chuyện chỉ như vậy, Thẩm Tầm Tinh cũng sẽ chẳng thèm quay về. Cậu từ nhỏ đã bị bệnh tim, năm mười ba tuổi vì một số nguyên nhân mà bệnh tình trở nặng, bị đưa ra nước ngoài điều trị, cũng nhân tiện học hành luôn ở bên đó, mãi đến hai năm trước khi tốt nghiệp đại học mới trở về, trong khoảng thời gian này rất ít khi về nước.

Nhưng mà trong cốt truyện phía sau, chị cả và anh hai lần lượt vì Giang Tinh Nhiễm mà gặp chuyện không may, cậu vội vàng về nước tiếp quản gia nghiệp, nhưng lại bị người anh họ hãm hại cướp mất công ty, sau đó bản thân cũng vì bệnh tim tái phát mà gặp tai nạn xe hơi.

Nghĩ đến những người theo đuổi Giang Tinh Nhiễm, Thẩm Tầm Tinh uể oải lấy đầu gõ gõ cửa sổ xe, người đầu tiên chính là anh hai của cậu, Thẩm Tầm Không, hiện tại Giang Tinh Nhiễm đang làm thư ký cho anh ấy, kết cục cuối cùng là vì đỡ dao cho Giang Tinh Nhiễm mà chết.

Người thứ hai chính là người anh họ Thẩm Kỳ, ngoài ra còn có hai vị người thừa kế của nhà họ Ngụy và nhà họ Mục, mấy vị đại lão kia cũng hết mực yêu chiều Giang Tinh Nhiễm, muốn gì được nấy.

Còn ai nữa nhỉ? Cậu liếc mắt nhìn Triệu Vân Hoành, Triệu Vân Hoành nhận ra ánh mắt của Thẩm Tầm Tinh, khẽ mỉm cười: "Lần này về nước còn đi nữa không?"

"Xem tâm trạng." Thẩm Tầm Tinh cong môi cười.

Cậu nhớ ra rồi, Triệu Vân Hoành và Giang Tinh Nhiễm là bạn từ nhỏ, hai người chỉ là quan hệ bạn bè. Thẩm Tầm Tinh nhớ trong truyện hình như về sau hai người trở mặt với nhau, đương nhiên kết cục của Triệu Vân Hoành cũng không tốt đẹp gì.

Giang Tinh Nhiễm ah, từ nhỏ cậu đã bị cô lập vì cậu ta, bây giờ danh tiếng bị bôi nhọ không nói, anh chị còn vì cậu ta mà gặp chuyện, cuối cùng công ty cũng rơi vào tay cậu ta và Thẩm Kỳ.

Thẩm Tầm Tinh có chút không đạo đức nghĩ, chẳng lẽ mình đào mồ mả tổ tiên nhà Giang Tinh Nhiễm hay sao mà lại xui xẻo như vậy?

Nhân lúc Thẩm Tầm Tinh đang ngẩn người, Triệu Vân Hoành đã lái xe vào khuôn viên nhà. Sau khi giúp Thẩm Tầm Tinh xách hành lý vào nhà, anh ngồi xuống ghế sofa, không có ý định rời đi.

Thẩm Tầm Tinh cười tủm tỉm nhìn Triệu Vân Hoành đang ngồi trên ghế sofa: "Sao vậy, cậu Triệu Tứ muốn ở lại ăn cơm sao?"

Triệu Vân Hoành là con thứ tư trong nhà, gọi là Triệu Tứ nghe không lọt tai cho lắm, bởi vậy nên ngoại trừ vị trước mặt anh ra thì cũng chẳng ai gọi như vậy.

Triệu Vân Hoành không nói gì, chỉ cười đầy ẩn ý.

Thẩm Tầm Tinh trơ mắt nhìn đối phương đứng dậy mở cửa phòng mình, sau đó mở cửa phòng đối diện: "Cậu chủ Tinh Tinh, hay là qua nhà anh ăn cơm nhé."

"..."

Triệu Vân Hoành vậy mà lại ở đối diện nhà cậu!

Nụ cười giả tạo trên mặt Thẩm Tầm Tinh lập tức biến mất, cậu thản nhiên đóng cửa lại.

Triệu Vân Hoành cũng không tức giận, vừa ngân nga bài hát vừa bước vào nhà mình.