Chương 4

Dư Mộc Phạm ngẩng đầu, một lần nữa đánh giá khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của mình.

Lừa tiền lừa sắc phải không?

Không thể để bản thân mang tiếng xấu một cách vô ích được.

Đã làm gì cũng bị ghét bỏ, chi bằng cứ biến những lời mắng chửi đó thành sự thật...

Dư Mộc Phạm nheo mắt, khóe môi nhếch lên, ngả ngớn cười cười.

"Tách, tách, tách ——"

Bên tai truyền đến âm thanh chất lỏng nhỏ giọt xuống đất.

Dư Mộc Phạm quay đầu lại, nhìn thấy gã đàn ông say rượu ban nãy, đang nhìn chằm chằm vào mặt cậu, hai con ngươi như muốn lồi ra ngoài.

Tuyệt phẩm!

Tuyệt sắc nhân gian!

Chỉ cần thiếu niên chịu cười thêm một cái nữa, cho dù phải bán nhà bán cửa, gã đàn ông say rượu cũng bằng lòng mở cho cậu một tháp rượu Champagne trị giá một trăm ngàn.

Dư Mộc Phạm không phụ lòng đôi mắt hoa đào kia, trời sinh đã biết cách mê hoặc người khác.

Cậu quá rõ ràng ranh giới của "khıêυ khí©h".

Xét trên phương diện nào đó, "ranh giới" kia chính là do cậu tự tay vạch ra.

"Anh..."

Dư Mộc Phạm duỗi một ngón tay ra, chỉ về phía gã đàn ông say rượu.

"Ấy, ấy!" Gã đàn ông say rượu không kịp kéo quần lên, ánh mắt dõi theo ngón tay cậu, nuốt nước bọt ực một cái.

Chỉ thấy ngón tay Dư Mộc Phạm xoay tròn đi xuống, chậm rãi lướt qua ngực bụng.

Ánh mắt gã đàn ông say rượu dõi theo, rơi xuống phía dưới của mình, vội vàng dùng hai tay che chắn thật chặt, sợ làm bẩn mắt mỹ nhân.

Ngón tay Dư Mộc Phạm đột nhiên đổi hướng, chỉa xuống phía dưới, chỉ vào vài vệt nước ướt nhẹp trên mặt đất.

"Không nhắm trúng thì đi khám nam khoa đi."

Dư Mộc Phạm thản nhiên ra lệnh:

"Lau sạch sẽ cho tôi."

...

Quán bar Noctiflorous có tổng cộng mười tầng, bảy tầng trên mặt đất và ba tầng hầm.

Trừ tầng một là sảnh chính tiếp khách lẻ, các tầng còn lại chỉ dành riêng cho khách VIP.

Tầng càng cao thì càng thể hiện khả năng chi tiêu của khách càng lớn, và các dịch vụ được cung cấp trong phòng riêng càng "hoàn hảo".

Ba tầng hầm thì càng bí ẩn hơn, là nơi diễn ra các loại hình đánh bạc.

Được viết dưới góc nhìn thứ nhất của Hứa Phàm, cuốn tiểu thuyết "Nuông Chiều Bạn Trai Vạn Người Mê" mãi đến nửa năm sau mới dần hé lộ toàn bộ diện mạo của ba tầng hầm Noctiflorous.

Là một nam phụ, Dư Mộc Phạm đã sớm được chứng kiến ba tầng hầm chỉ dành cho hội viên cao cấp trong truyền thuyết.

Dĩ nhiên Dư Mộc Phạm không phải là dân cờ bạc, mà chỉ là con bài tốt nhất trên bàn cược, mặc cho đám đám công chó liếʍ của Hứa Phàm tùy ý giao dịch.

Nguồn gốc của tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ tờ, giấy, bán, thân sẽ được ký vào tối nay!

Dư Mộc Phạm mặc đồng phục dọn vệ sinh, bước vào sảnh chính tầng một của Noctiflorous.

Màn đêm vừa buông xuống không lâu mà bên ngoài quán bar đã đậu đầy siêu xe, khách khứa ra vào tìm kiếm thú vui không ngớt.

Noctiflorous không chỉ dùng cấp bậc hội viên để đánh giá khách hàng, mà còn có những quy định nghiêm ngặt đối với nhân viên phục vụ.

Những nhân viên phục vụ trẻ tuổi nhận được tiền hoa hồng thông qua việc khách hàng ký hóa đơn, rượu càng đắt tiền thì tiền hoa hồng càng cao. Một chai rượu nổi tiếng vài trăm ngàn thậm chí có thể nhận được 10% hoa hồng.

Nhân viên phục vụ ở sảnh tầng một phải cố gắng đạt được hoa hồng hàng chục triệu mới có thể tiến lên tầng hai phục vụ khách trong phòng riêng.

Muốn leo lên tầng cao nhất thì mỗi tháng ít nhất phải đạt được hoa hồng hơn trăm triệu thông qua việc ký hóa đơn.

Ngoài cách đó ra, nhân viên phục vụ ở tầng thấp hoàn toàn không có cách nào lên được tầng cao hơn.

Tuy nhiên, vẫn có một trường hợp ngoại lệ.

Nhân viên vệ sinh thì sẽ không có giới hạn.

Dư Mộc Phạm nhớ lại nguyên tác, nhớ lần đầu tiên mình lên tầng bảy là do được gọi lên dọn dẹp vệ sinh.

Lúc này, Hứa Phàm đã trở thành át chủ bài của tầng bảy, khách ở các phòng VIP tranh nhau chỉ định cậu ta phục vụ.

Đám công chó liếʍ không giành được Hứa Phàm, say xỉn đập vỡ chai rượu trong phòng, khiến nhân viên vệ sinh tầng bảy không đủ người, vì thế quản lý phải cử Dư Mộc Phạm lên ứng cứu.

Nhờ cơ hội này, một đám công chó liếʍ vô tình phát hiện Dư Mộc Phạm có ngoại hình khá giống Hứa Phàm, thế là nảy ra ý định coi cậu làm thế thân, ép cậu ký vào tờ giấy bán thân đáng nguyền rủa kia.

Dư Mộc Phạm ngưng hồi tưởng rồi cúi đầu nhìn bộ đồng phục vệ sinh trên người, sau đó chân dài sải bước thẳng tiến về phía thang máy VIP dẫn lên tầng bảy.

"Chào mừng quý khách..." Cô đào đứng thang máy đang tươi cười, thấy nhân viên vệ sinh bước vào thì liền khinh bỉ đảo mắt.

"Tầng bảy." Dư Mộc Phạm chủ động nói tầng mình muốn đến.

Cô đào đứng thang máy trợn mắt, khó chịu nói: "Tự bấm đi."

Cô ta trang điểm xinh đẹp, đi giày cao gót 15cm đứng ở đây suốt đêm là để phục vụ những ông lớn giàu có.

Một tên quét dọn cỏn con, ai thèm nhìn chứ?