Chương 16

Trong tiết thực hành cơ bản về máy bay không người lái, giáo viên đã yêu cầu bốn người lập thành một nhóm, hoàn thành đề tài quy định.

Lớp trưởng công bằng vô tư Tôn Kha dẫn theo hai bạn học lẻ loi, cam chịu đi về phía Dư Mộc Phạm.

Tôn Kha: "Dư Mộc Phạm, chia nhóm tự do không ai chọn cậu, vậy nên bốn chúng ta làm thành một nhóm."

Hai người đi theo sau lưng Tôn Kha rất không tình nguyện, miệng lẩm bẩm chửi rủa.

"Đệt mẹ! Biết trước cùng nhóm với tên cặn bã Dư Mộc Phạm này thì lúc chia nhóm đã tích cực hơn rồi."

"Lúc đầu tôi muốn tìm một học sinh giỏi để ôm đùi. Giờ thì hay rồi, ghép với cái thứ kéo chân ghê gớm nhất."

"Lớp trưởng, cả nhóm chúng ta trông cậy vào cậu đấy!"

Tôn Kha tận hưởng cảm giác được tâng bốc và nương tựa, ra vẻ dạy dỗ: "Ý tưởng và phương án sẽ do tôi làm, nhưng các cậu không thể cái gì cũng dựa dẫm vào tôi. Đề tài lần này cực kỳ phức tạp, do đó hai người cũng phải góp sức. Trước khi làm đề tài, tôi sẽ giao nhiệm vụ cho các cậu..."

"Tôi nói này."

Dư Mộc Phạm lặng lẽ ngồi tại chỗ, cắt ngang bài giảng của Tôn Kha.

"Muốn lải nhải thì cút sang một bên, đừng làm phiền tôi."

Tôn Kha nghẹn lời, rất bất mãn với thái độ của Dư Mộc Phạm.

Nhưng mà, trải nghiệm bẽ mặt ở tiết trước vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức.

Tôn Kha đã nói tốt giúp Dư Mộc Phạm xóa hai lần vắng học, lại còn hạ mình xin lỗi đủ kiểu.

Mãi đến khi mất hết mặt mũi trước cả lớp thì Dư Mộc Phạm mới tạm thời đồng ý không báo cáo với giáo viên việc hắn ta thay Hứa Phàm làm bài kiểm tra.

Lúc này đối mặt với Dư Mộc Phạm, Tôn Kha cũng không dám quá tỏ ra cứng rắn, chỉ nén giận nói: "Dư Mộc Phạm, tôi biết cậu học kém. Lần này phải làm đề tài liên quan đến máy bay không người lái, nhưng cậu ngay cả chiếc máy bay không người lái rẻ nhất cũng không mua nổi. Tuy nhiên... xem như mọi người cùng một nhóm, vì vậy đợi tôi làm xong đề tài thì sẽ thêm tên cậu vào cuối."

"Chậc."

Hắn ta lải nhải một hồi, cứ tưởng Dư Mộc Phạm sẽ biết ơn, kết quả chỉ nghe thấy tiếng tặc lưỡi chán ghét.

"Nói đủ chưa?" Dư Mộc Phạm vừa ngẩng đầu, ngón tay thon dài tùy ý gõ phím Enter.

Trên màn hình máy tính mới mua, mô hình 6D vừa hoàn thành bắt đầu chạy, mô phỏng cơ bản tình huống của đề tài thực hành lần này.

Trên cơ sở mô hình 3D mà giáo viên yêu cầu, Dư Mộc Phạm còn bổ sung thêm ba yếu tố thời gian, chi phí, tính bền vững, không thể bắt bẻ bất cứ điểm nào.

Ngay cả khi Tôn Kha đã bắt đầu tự học kiến thức năm hai, thì cũng không thể đạt đến trình độ cao siêu như vậy.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Dư Mộc Phạm đã độc lập hoàn thành nhiệm vụ, điều mà chỉ những chuyên gia hàng đầu trong ngành mới làm được.

"Cậu... cậu làm thế nào vậy?" Vẻ tự tin ban nãy của Tôn Kha nhanh chóng tan biến.

Dư Mộc Phạm lười giải thích, chỉ đáp lại bốn chữ: "Kém, thì im miệng."

Trước khi xuyên sách, Dư Mộc Phạm là một trạch nam chỉ thích ở nhà trong ngành kỹ thuật điển hình, mới 18 tuổi đã lấy được bằng cử nhân ngành kỹ thuật điện tử.

Cậu hiểu rõ, ở cái tuổi trẻ trung và đầy nhiệt huyết ấy, biến sở thích thành nghề nghiệp chắc chắn sẽ đánh mất niềm đam mê. Vì vậy, cậu không làm việc trong lĩnh vực liên quan mà chỉ nghiên cứu như một sở thích.

Công việc chính tuy bận rộn nhưng không cần tăng ca, không có những mối quan hệ xã giao vô bổ nơi công sở, thu nhập cũng đủ để theo đuổi đam mê.

Cho nên bài tập thực hành năm nhất đại học đối với Dư Mộc Phạm mà nói, chỉ là kiến thức cơ bản nhất.

Những điều Tôn Kha vừa đắc ý nói luyên thuyên kia đã hoàn toàn trở nên vô dụng, khiến hắn ta mặt đỏ tía tai.

Còn hai người còn lại trong nhóm đúng là bậc thầy luồn cúi, lập tức nịnh nọt vây quanh Dư Mộc Phạm, cầu xin cậu khi viết báo cáo tổng kết thì ghi thêm chút công lao cho họ.

"Cút."

"Vâng, vâng, tôi cút ngay!"

"Dư Mộc Phạm, sau này cậu là anh trai duy nhất của tôi!"

Mặc dù vô dụng, nhưng hai người họ cũng coi như là có mắt nhìn.

Cuối cùng xung quanh Dư Mộc Phạm cũng được yên tĩnh.

Tôn Kha thấy đồng đội đã bỏ đi hết, chỉ còn mình hắn ta đứng chôn chân tại chỗ.

Là lớp trưởng và là người đứng đầu khối, lòng tự trọng khiến hắn ta rất khó chịu, không thể mặt dày đi nịnh nọt Dư Mộc Phạm.

Tôn Kha lúng túng tiến lại gần, miệng há ra rồi lại ngậm vào, không biết mở lời thế nào để xin Dư Mộc Phạm chia cho mình chút việc.

Trước khi hắn ta kịp nói gì, Dư Mộc Phạm chợt lên tiếng, chậm rãi hỏi: "Lớp trưởng, cậu thích Hứa Phàm như vậy, có biết cậu ta làm thêm ở đâu không?"

"Ai, ai nói tôi thích Hứa Phàm?" Nghe nhắc đến Hứa Phàm, Tôn Kha cảnh giác đáp: "Không biết, tôi chỉ biết cậu ấy làm gia sư ở ngoài. Hứa Phàm giỏi giang như vậy, lại còn rất tốt bụng. Mấy hôm trước còn nói với tôi là cậu học kém, bảo tôi giúp đỡ cậu nhiều hơn."