Chương 12

Dư Mộc Phạm rút ra kết luận, lại một lần nữa lườm lườm sau lưng Thời Lâm Dịch.

Lịch sử luôn có sự trùng hợp đến kinh ngạc, Thời Lâm Dịch lại dừng bước, bắt gặp vẻ mặt vừa làm chuyện xấu của Dư Mộc Phạm.

Lần này, Dư Mộc Phạm không kịp dời mắt, vì đang giận dỗi nên hai má còn phồng lên tròn xoe.

Thời Lâm Dịch nhìn vào ánh mắt oán trách của Dư Mộc Phạm, bình tĩnh giải thích: "Xin lỗi, phòng ăn hơi xa."

"Ờ, tôi..." Dư Mộc Phạm muốn nói nhưng lại thôi.

Thì ra Thời Lâm Dịch tưởng Dư Mộc Phạm tức giận đến phồng má là vì đi bộ quá lâu mà chưa được ăn sao?

Mùi thức ăn thơm phức từ phòng ăn bay ra.

Dư Mộc Phạm ôm bụng, vô thức liếʍ môi, dưới ánh mắt hiểu rõ của Thời Lâm Dịch, cậu từ từ nhắm mắt lại.

Không thể giải thích được nữa rồi.

Đồ ăn khuya chắc là vừa mới được chuẩn bị xong, không nhiều lắm, còn đang bốc khói nghi ngút.

Trong thế giới mà mua thuốc kí©ɧ ɖụ© còn dễ hơn mua nước khoáng này, Dư Mộc Phạm cũng cẩn thận hơn, trước khi ngồi vào bàn đã yêu cầu đổi chỗ với Thời Lâm Dịch.

Thời Lâm Dịch không do dự, để Dư Mộc Phạm ngồi vào chỗ của mình, khiến dì nấu ăn bị gọi dậy giữa đêm giật mình kinh hãi.

… Chắc chắn tối nay bà ấy đang mộng du rồi!

Nếu không, tại sao người chưa bao giờ ăn khuya như ngài Thời, lại bảo bà ấy nhanh chóng chuẩn bị hai phần đồ ăn khuya chứ?

Thời Lâm Dịch, người chưa từng mời khách đến nhà, lại dẫn theo một cậu thiếu niên trắng trẻo tới.

Còn nhường cả chỗ ngồi của mình, rồi hỏi cậu có muốn ngủ lại phòng cho khách không.

Trong nhà này ai mà không biết, Thời Lâm Dịch có ý thức lãnh thổ rất mạnh, ghét nhất là bị người khác làm phiền.

Biệt thự nhà họ Thời khi xây xong chưa từng đón khách, lấy đâu ra phòng cho khách chứ?

"Được thôi." Dư Mộc Phạm đang lo không có chỗ ngủ, coi như là cầm thẻ trải nghiệm trước khi bị giam cầm, thuận miệng hỏi hắn phòng cho khách ở đâu.

Thời Lâm Dịch chỉ về một hướng.

Dì nấu ăn càng chắc chắn hơn, thế giới đã điên thành một kiểu mà bà ấy không thể hiểu nổi rồi.

Cái hướng đó, chẳng phải là phòng ngủ chính mà Thời Lâm Dịch cấm bất cứ ai đặt chân vào sao?

...

"Ý cậu là, cậu một mình uống rượu trong phòng riêng, không hiểu sao lại quẹt thẻ tín dụng gần ba triệu, còn ký tên cho Dư Mộc Phạm để cậu ta đạt chỉ tiêu, đúng không?"

"Đúng, cậu hỏi xong chưa?" Đoạn Liệt xoa xoa bả vai sắp gãy, cả một bụng tức giận không biết trút vào đâu.

Tên khốn Dư Mộc Phạm kia, không biết đã cho anh ta uống cái thứ gì.

Lúc đó Đoạn Liệt bất tỉnh nhân sự, nhưng sau khi tỉnh rượu lại nhớ rất rõ ràng.

"Tôi, Đoạn Liệt! Từ nay về sau! Sẽ là! Chó của Dư Mộc Phạm!"

"Ai dám chọc cậu, tôi sẽ cắn người đó!"

"Gâu gâu gâu!"

"Lão Đoạn, chắc chắn cậu bị lừa rồi." Anh em tốt của Đoạn Liệt vỗ vai anh ta: "Chuyện này cứ giao cho bọn tôi, bọn tôi sẽ thay cậu "dạy dỗ" tên Dư Mộc Phạm đó, bắt cậu ta trả lại từng đồng từng cắc."

"Cút! Đừng làm phiền tôi!" Đoạn Liệt nhớ đến cái hợp đồng đã ký trong mơ màng kia, còn cả đoạn video không thể chấp nhận được trong tay Dư Mộc Phạm, đầu đau như búa bổ: "Mấy người đừng xen vào, chuyện này để tôi tự giải quyết."

...

Bảy giờ rưỡi sáng, đồng hồ sinh học đánh thức Dư Mộc Phạm đúng giờ.

Cậu mở mắt, ôm eo ngồi dậy từ từ.

"Giường cứng quá đi." Dư Mộc Phạm nhỏ giọng than phiền.

Phòng ngủ tối qua chỗ nào cũng tốt, thiết kế là kiểu Dư Mộc Phạm thích nhưng không đủ tiền ở, trong không khí còn có mùi thơm thoang thoảng.

Chỉ riêng cái giường thì cứng như cơ bụng của Thời Lâm Dịch vậy!

Trong cơn mơ màng, cậu còn tưởng Thời Lâm Dịch chơi trò ngủ úp, để mình nằm ngủ trên cơ bụng của hắn.

Dư Mộc Phạm xoa xoa mái tóc dài có phần vướng víu rồi xoay người đi xuống giường, đến cạnh cửa cầm lấy chiếc điện thoại được đặt ở đó từ tối qua.

Điện thoại đời cũ nên thời gian dùng được rất lâu, sạc một lần dùng được nửa tháng.

Tuy không thể lên mạng, nhưng nó có sẵn chức năng ghi âm.

Trước khi ngủ, Dư Mộc Phạm đã đặt điện thoại ở cạnh cửa ghi âm cả đêm.

Cậu kiểm tra file ghi âm, ngón tay liên tục nhấn tua nhanh, âm thanh trong đó phẳng lặng như nước.

Trong khoảng thời gian này, hình như Thời Lâm Dịch vẫn chưa có thói quen đột kích vào ban đêm.

"..."

Dư Mộc Phạm áy náy ba giây vì sự cảnh giác thái quá của mình, quyết định lát nữa gặp Thời Lâm Dịch sẽ tỏ thái độ tốt hơn một chút.

Ít nhất, sẽ không mắng hắn là lão già nữa.

"Chào buổi sáng." Bên ngoài phòng ngủ, quản gia đã chờ sẵn để chào hỏi Dư Mộc Phạm, sau đó đưa cậu đến phòng ăn dùng bữa sáng.

Bữa sáng tinh xảo hơn nhiều so với bữa khuya tối qua, rõ ràng đã được kết hợp chế độ dinh dưỡng.

Dư Mộc Phạm không động đũa ngay, cậu ngóng trông nhìn ra cửa, chờ chủ căn nhà cùng ăn sáng với mình.