Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Vạn Người Ghét Gả Cho Kẻ Thù Chung Của Triều Đình

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tham kiến điện hạ…… Tiểu nhân Trần Bình."

Nạn nhân tiếp theo xuất hiện, Tiêu Phượng Nhạc ngồi một bên khóe miệng giật giật.

Được rồi, rốt cuộc hắn cũng hiểu tại sao điện hạ rõ ràng bận muốn chết, lại không chịu ở lại triều đình xử lý chính sự, mà lại đột nhiên muốn chạy đến ngoại ô kinh thành thưởng hoa.

Thưởng cái con khỉ!

Quả nhiên, đối với Bùi Hành mà nói, chọc người khác tức giận mới là chuyện đứng đắn sao?

"Tối nay đã muốn rời khỏi?" Dương Hưng nhíu mày, "Có phải là quá gấp gáp hay không, công tử, vết thương trên người ngươi..."

"Không còn thời gian thích hợp hơn." Tạ Tuế ánh mắt kiên định, "Nhân lúc bọn họ đều đang bận rộn, ta nhân cơ hội này xuống núi trốn trước, Tiêu Phượng Kỳ mua ta là lén lút, ta nếu như mất tích, hắn cũng không dám tuyên dương."

"Nhưng mà ngươi hiện tại đi ra ngoài có thể đầu nhập vào ai? Đến nơi nào nương tựa?" Dương Hưng kéo lấy cánh tay Tạ Tuế, thấp giọng nói: "Hơn nữa trên người ngươi còn có dư độc, cần tĩnh dưỡng, căn bản không thể đi đường xa. Còn nữa, chân của công tử còn có thể chữa khỏi, đại phu đã nói, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, qua một thời gian là có thể nối lại được."

"Tiêu Phượng Kỳ hắn không có khả năng vẫn luôn ở lại sơn trang, chỉ cần kiên nhẫn chờ hai ngày là được."

Ánh đèn leo lét, soi rõ dáng vẻ tập tễnh của đôi chân và ánh mắt dừng lại trên vết thương nơi bắp chân phải, chàng trai trẻ tuổi - A Tuế - lắc đầu, kiên định nói: "Không, ta phải đi."

"Hôm nay mọi người đều có mặt, ta thừa cơ trốn đi, cùng lắm là bọn họ trách cứ đám thị vệ lơ là. Nếu đợi đến ngày khác, khi ta đã cao chạy xa bay, hắn có trách tội thì ngươi - người quản gia này - cũng không cần làm nữa."

"Dương bá yên tâm, ta còn vài người bằng hữu... bọn họ sẽ thu nhận ta. Còn nữa, đa tạ ngươi thời gian qua đã chiếu cố ta, ngày sau nếu có thể gặp lại, ta nhất định báo đáp."

Dương Hưng nhìn vào đôi mắt sáng ngời của thiếu niên trước mặt, im lặng một lát rồi nói: "Đi cửa bên, men theo hồ sen, Nhϊếp chính vương đêm nay sẽ nghỉ lại đó, đám thị vệ hắn mang theo không quen biết ngươi. Lát nữa ngươi đi đưa chăn, nhìn thấy dòng suối thì men theo dòng nước đi lên trên, có một bức tường thấp, chỗ đó hẳn là không có ai canh giữ, vượt qua đó là được."

"Được." A Tuế gật đầu.

Dương Hưng thân là quản gia, không tiện tiễn A Tuế, chỉ có thể đứng nhìn theo bóng lưng gầy yếu của chàng trai khuất dần trong màn đêm.

"Khoan đã."

A Tuế quay đầu lại, thấy Dương Hưng lục tìm trong ngực áo, lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho chàng: "Đây là hai mươi lượng, công tử cầm lấy mà làm lộ phí."

Nhìn tấm ngân phiếu vẫn còn hơi ấm từ người Dương bá, A Tuế đưa tay nhận lấy: "Đa tạ."

Từ phía xa, ánh đèn sáng rực từ đại sảnh vọng lại, tiếng người huyên náo, náo nhiệt vô cùng.

A Tuế ôm chăn đi, len lỏi qua những hành lang uốn khúc, bước chân tập tễnh, vượt qua rừng đào ngát hương. Dáng hình gầy gò của chàng trai trẻ dần chìm vào màn đêm u tối.

Trần Bình vịn tay vào một gốc cây nôn thốc nôn tháo.

Hắn say mèm, người nồng nặc mùi rượu, nhưng trong lòng lại ngập tràn bực tức.

Vốn dĩ hôm nay hắn ra ngoài thưởng ngoạn cảnh xuân cho khuây khỏa, tiện thể bàn chuyện nịnh bợ với Tiêu Phụng Kỳ, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện tên Nhϊếp chính vương đáng ghét kia.

Trước đây hắn vẫn thường nghe người ta nói, Nhϊếp chính vương là kẻ ngỗ ngược, khó gần, mỗi lần tan triều, phụ thân hắn đều chỉ vào mặt con chó trong nhà mà mắng chửi Bùi Hành là đồ súc sinh.

Hôm nay xem ra, quả nhiên không sai.

Cái miệng lưỡi của tên đó thật sự khiến người ta ghê tởm vô cùng.

Trần Bình tức giận đến mức ruột gan như muốn bốc cháy, đang không biết trút giận vào đâu thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, tay ôm chăn nệm đi về phía hồ sen.

Ánh mắt Trần Bình lóe lên tia da^ʍ tà, du͙© vọиɠ trong lòng trỗi dậy, hắn bất giác bước chân đuổi theo.

Trang viên của Tiêu gia rất rộng, dựa lưng vào núi, mặt hướng ra sông, rộng rãi mười mấy mẫu, lại trồng rất nhiều loại hoa cỏ. A Tuế ôm chăn đi gần một khắc đồng hồ mà vẫn chưa tới nơi.

Cũng may là mọi người đều đang bận rộn, không ai chú ý tới hắn đang lén lút đi theo.

Vượt qua một cánh cổng vòm, A Tuế tiến vào một khu vườn tối om, không một bóng đèn. Cành lá um tùm đan xen vào nhau, tạo nên những tiếng xào xạc trong gió đêm. Bước chân A Tuế chậm lại.

Ngay sau đó, một thân hình cao lớn, nồng nặc mùi rượu nhào tới.

A Tuế phản ứng rất nhanh, nghiêng người né tránh, nhưng thân thủ dù sao cũng không còn như trước, vẫn bị hắn ta tóm được một cái, ngã nhào về phía trước. May mà có chăn nệm lót phía dưới, A Tuế không bị thương.

"Tiểu tiện nhân, ôm chăn mền định bò lên giường ai hả?"

Một bàn tay thô lỗ vươn ra, vặn ngược tay A Tuế ra sau, bàn tay còn lại định giật lấy vạt áo của chàng. Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, A Tuế thấy ghê tởm vô cùng. Trong lòng thầm mắng chửi Tiêu Phụng Kỳ, kết bạn mà toàn quen những tên vô lại thế này. Lão gia đúng là đánh hắn ta nhẹ quá, phải đánh cho hắn ta tàn phế, liệt giường cả đời mới hả giận.
« Chương TrướcChương Tiếp »