Tiểu hoàng đế vừa lòng gật đầu, từ trên ghế nhảy xuống, chậm rãi vỗ vỗ cánh tay Bùi Hành, lời nói đầy cảm thán: "Ái khanh, vất vả quá. Thật là trẫm, có được cấp dưới đắc lực."
Bùi Hành đáp: "Nếu vất vả, vậy bệ hạ giúp thần chia sẻ một nửa đi."
Hoàng đế lập tức quay người đi, "Trẫm không nghe thấy."
Đêm đó, trăng tối gió cao.
Tạ Tuế sau khi tỉnh lại ban ngày, ma ma trong phủ lại tìm y sư tới tái khám cho hắn. Lúc đó, hắn nằm trên giường, mơ hồ nghe thấy ngoài cửa sổ có người nói gì đó, đại ý là thân thể không khỏe, tích tụ trong lòng, và bệnh tình chuyển biến xấu v.v.
Tạ Tuế cảm thấy đây là một tên lang băm.
Hắn vừa mới mắng Tiêu Phượng Kỳ một trận, ngủ cũng có thể cười tỉnh, làm sao mà tích tụ trong lòng được?
Đến tối, hắn được thị nữ hầu hạ dùng chút canh rau củ, lại uống một chén thuốc, thuốc này có lẽ có thành phần an thần, hắn vừa nằm xuống liền ngủ, trong mộng thấy hoa mai trắng bay lả tả, trên giường có nữ tử bị thương, máu trên người nàng thấm ướt cả chăn đệm, nàng bắt lấy tay Tạ Tuế, khóe miệng hé mở, "… Hắn còn nhỏ, Nguyên Tịch… cầu… đi…"
Nữ nhân không còn hơi thở.
Tạ Tuế cảm thấy cạnh chân mình hẳn là có một hài tử, nhưng khi với tay bắt lấy thì chẳng thấy gì.
Hắn bị người ta lay tỉnh.
Ánh đèn dầu mờ nhạt, một thị vệ cao lớn mặc áo đen cầm đèn l*иg trắng đứng bên giường, bên hông đeo một thanh trường đao, mặt nửa sáng nửa tối, dưới ánh đèn dầu trông rất âm trầm.
Khi trợn mắt lên, Tạ Tuế còn tưởng rằng mình đã gặp phải quỷ vô thường lấy mạng.
Người kia kéo chăn hắn ra một bên, lạnh lùng nói, "Lang quân, Vương gia gọi ngươi thị tẩm."
Giọng hắn thật sự quá lạnh, chỉ một câu đã khiến Tạ Tuế lạnh đến tận tâm can.
Mặc dù sớm biết sẽ có ngày này, nhưng không ngờ Bùi Hành lại sốt ruột như vậy. Hắn vừa tỉnh ban ngày, tối đến đã bắt hắn hầu hạ… Thật không phải con người mà!
Tạ Tuế nắm chặt chăn một lúc lâu, ngồi dậy lí nhí nói: "Vậy… quần áo đâu? Trong phủ cũng không chuẩn bị quần áo cho ta."
Thị vệ lạnh như băng nhíu mày, "Trong ngăn tủ không phải có sao?"
Tạ Tuế: "………"
Nhớ lại mấy bộ quần áo đã thấy ban ngày, hắn chợt cứng cả người.
Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn.
Nhẫn!
Tạ Tuế lê bước đến tủ, phát hiện bên trong ngoài mấy bộ quần áo lỏng lẻo, mỏng manh, còn có vài bộ nữ trang rất phức tạp.
Xem ra khẩu vị của Bùi Hành… quả thật rất đặc biệt.
Sau khi do dự giữa việc mặc đồ mỏng manh và mặc sa y, Tạ Tuế miễn cưỡng chọn một chiếc váy thạch lựu màu nhạt không quá sặc sỡ, rồi đi đến phía sau bình phong thay đồ.
Bộ quần áo này đối với hắn hơi rộng, trước ngực có phần trống trải, không ngừng trượt xuống, hắn phải kéo chặt lại, trên áo còn có mùi phấn son, quần áo dán chặt vào da thịt, tạo ra cảm giác nửa trong suốt, vai lưng hắn cực kỳ trắng, hoa văn trên áo như nở rộ trên tuyết.
Nhưng dù sao vẫn tốt hơn sa y, mặc sa y cũng chẳng khác gì cởi trần, Tạ Tuế cảm thấy mình chưa thể phóng túng đến mức ấy.
Buộc chặt dải lụa quanh eo, Tạ Tuế nhìn thoáng qua gương đồng bên cạnh.
Thiếu niên tóc đen như mây, mặc váy màu vàng kim, bên mép váy có họa tiết sơn trà nở rộ, càng làm nổi bật vẻ tái nhợt không chút sức sống của hắn, mang theo vẻ tiều tụy sau bệnh nặng, cố tình mặc bộ quần áo lộng lẫy này, khuôn mặt lại mang biểu cảm nói không nên lời, như thể sắp bị đôi tay vàng ngọc kia đè chết.
Tạ Tuế dừng một chút, đi đến trước gương trang điểm, lục tìm trên mặt bàn, lấy ra một hộp phấn son thoa lên môi, tăng thêm chút khí sắc.
"Dù sao cũng phải bị ngủ, không bằng cứ buông thả một chút." Miễn cưỡng an ủi mình, hắn lại nhìn vào gương, hít sâu một hơi.
Hy vọng đêm nay qua đi hắn vẫn còn mạng sống.
Hy vọng Bùi Hành có thể thủ hạ lưu tình.
Bùi Hành gọi hắn tới thật sự quá muộn, thêm nửa canh giờ nữa đã là giờ Tý, tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng gió đêm thổi lên vẫn rất lạnh.
Lúc ra cửa, trên người Tạ Tuế nổi lên một tầng da gà tinh mịn, người dẫn đường mặc áo đen đã biến mất trong bóng đêm, có lẽ là ám vệ trong phủ, đi lại không gây tiếng động, thỉnh thoảng mơ hồ, chỉ thấy cái đèn l*иg trắng lơ lửng phía trước, như một ảo giác.
Ban đêm trong vương phủ vô cùng yên tĩnh, Tạ Tuế theo người hầu từ tây sương phòng đến đông sương phòng, cuối cùng dừng lại bên ngoài thư phòng. Trong phòng đèn vẫn sáng, Tạ Tuế nhìn bảng hiệu, rồi lại nhìn thị vệ ra hiệu cho hắn vào, đồng tử giãn nở, hỏi: "Không dẫn sai chứ?"
Thị vệ thề: "Không có sai lầm."
Tạ Tuế: "……"
Hắn sớm biết rằng Bùi Hành có chút biếи ŧɦái, nhưng không ngờ lại biếи ŧɦái đến mức này! Người khác đều ngủ trong phòng riêng của mình, còn hắn lại ở thư phòng?!