Lăng Phong không biết là ai hi sinh vì hắn, nhưng mà trong máy liên lạc quan chỉ huy nôn nóng bảo hắn mau chóng rút lui, thanh âm từ thiết bị điện tử làm hắn tâm phiền ý loạn.
Vì không để bại lộ vị trí, hắn chỉ có thể nhanh chóng rút lui ẩn nập trong tinh vân, thậm chí không có cách nào báo thù cho người đã chết.
Chỉ là hắn vạn lần không ngờ được rằng cái người cứu hắn thế mà lại là Sở Diễn đã độc chiếm thân phận của hắn dài đến hai mươi năm, là tên giả mạo tham sống sợ chết, bắt nạt kẻ yếu.
Hắn ngơ ngác nhìn cái tên bắt mắt trên danh sách tử vong, không biết nên nói gì.
Đây là chuộc tội sao?
Hắn nghĩ không ra.
Nhưng mà quần chúng ăn dưa náo nhiệt trên Tinh Võng từ lúc bắt đầu đã chờ xem trò cười của Sở Diễn, bọn họ không tin tên phế vật như Sở Diễn có thể lập nên công tích gì trên chiến trường, có thể không kéo chân sau đã không tệ rồi.
Trong mắt bọn họ, Sở Diễn chỉ là bởi vì trong lúc chạy trốn quá căng thẳng, hoảng hốt không biết chọn đường, chẳng chú ý đến quân địch với hỏa lực nên mới đánh bậy đánh bạ thay Lăng Phong chặn đợt pháo nghiêm trọng ấy.
Tựa như đây chính là lời giải thích tốt nhất.
Hơn nữa đối với Lăng Phong mà nói, có lẽ sẽ là lời giải thích không khiến hắn có cảm giác tội lỗi.
Về phương diện khác, có người còn nghi ngờ là Sở Diễn tiết lộ cơ mật quân sự của Đế quốc, cuối cùng chính cậu ta lại thân bại danh liệt, cho nên muốn lôi kéo toàn bộ Đế quốc chịu chết chung, quả thật là tiểu nhân không thể nghi ngờ.
Nhưng mà Lăng Phong cảm thấy không phải như vậy, bởi vì hắn từng tận mắt nhìn thấy, khi phòng tuyến sắp bị phá tan, Sở Diễn đã không muốn sống như thế nào mà ở lại nơi chiến đấu nguy hiểm nhất. Nói cách khác, bọn họ thậm chí còn từng kề vai chiến đấu.
Sau đó, Đế quốc lấy lại sĩ khí, Lăng Phong chỉ huy quân đội dùng ưu thế tuyệt đối thắng được trận chiến này, đạt được công huân cao quý cùng sự tin tưởng của quần chúng, đạt được thứ mà các hoàng tử khác đều hâm mộ đến cực điểm: quyền thế cùng lòng dân.
Trong quá khứ, người mang danh Đại hoàng tử - Sở Diễn, là cái bao cỏ.
Còn hiện giờ, Lăng Phong khiến tất cả mọi người biết rõ, Đại hoàng tử là hy vọng của Đế quốc.
Cung điện của Lăng Phong còn chưa sửa chữa hoàn thiện, hắn không so đo hiềm khích trước đây, thỉnh cầu Hoàng đế có thể ở nhờ mấy ngày ở nơi của Sở Diễn không.
Hắn nói là ở nhờ.
Phảng phất trong tiềm thức của hắn luôn cảm thấy nơi này thuộc về Sở Diễn.
Bóng đêm triền miên, bóng cây lộng gió.
Hắn một mình đến nơi Sở Diễn đã từng ở.
Nếu bạn muốn nhìn rõ một người, tốt nhất nên đến nơi người đó ở mà nhìn, bên trong sẽ ẩn giấu mặt chân thật nhất trong nội tâm của người này.
Rõ ràng là người thích vàng bạc châu báu nhất, thế mà thứ để ở nơi dễ thấy nhất lại chính là một gốc cây hoa hướng dương khô héo.
Ngược lại những món đồ trân quý thì được bày biện cực kì có lệ, châu báu trang sức rơi rớt đầy đất, khung ảnh bằng vàng ròng treo ngã trái ngã phải, rất giống như là bày ra cho người ta xem rằng chủ nhân của căn phòng này xa hoa da^ʍ dật, phẩm vị thấp kém cỡ nào.
Không hiểu sao khiến cho người ta có cảm giác không khỏe vô cùng mãnh liệt.
Hắn vừa đi vừa nhìn, trong lòng cảm thấy kỳ quái, cho đến khi hắn nhìn thấy một quyển nhật ký trong chiếc tủ cũ kỹ.
Nhật ký rất dày, trang sách được bôi đen cho thấy nó thường xuyên được sử dụng.
Lòng hắn trong nháy mắt khẩn trương vô cùng, phảng phất như hắn sắp khui ra được bí mật gì đó.
Cuối cùng, hắn mở ra trang tiêu đề, trên đó viết:
"Sở Diễn tui đời này hành thiện tích đức, không nghĩ tới sau khi vào nơi này rồi tui phải làm rác rưởi!"
"Đồng chí Lăng Phong, vô cùng xin lỗi!!! Ngài trước cứ chịu chút ủy khuất, xin hãy yên tâm, sau này ngài sẽ chào đón một cuộc sống tuyệt cà là vời với cả sự nghiệp cùng với tình yêu! Loại như tui sớm hay muộn gì cũng sẽ rớt đài, huhu!"