Chương 40

"Xin lỗi, có cần tôi cho chú thông tin liên lạc của tôi không? Nếu xe có vấn đề khác, chú có thể gọi cho tôi."

"Không, không có vấn đề gì."

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Tô Minh Nhiễm đi khập khiễng, vẫn lo lắng nói: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện, hoặc tôi đưa cậu về nhà nhé.”

Nghe xong, Tô Minh Nhiễm cầu xin: “Chú có thể cho tôi đi nhờ tới một nơi được không?”

...

Cao Thăng là tài xế của Dương Lăng Huyên, sau khi Dương Lăng Huyên chính thức gia nhập tập đoàn Dương thị, cha anh đã cử hai tài xế đến, Dương Lăng Huyên chọn ông ấy.

Cao Thăng từng lái xe taxi nhưng sau đó xảy ra tranh chấp với công ty cũ nên đã xin nghỉ việc, dù lớn tuổi nhưng kỹ năng lái xe của ông ấy rất ổn định, Dương Lăng Huyên đã chọn ông ấy làm tài xế.

Hôm nay vốn ông ấy phải đưa Dương Lăng Huyên đến một địa điểm để giám sát công việc, đột nhiên lúc đang lái xe thì nhìn thấy một cậu chàng trẻ tuổi lao vào, ông ấy sợ hãi vội vàng đạp phanh.

Cao Thăng lo lắng nhìn cậu chàng đó, rồi thận trọng liếc nhìn Dương Lăng Huyên.

Dương Lăng Huyên đang đọc báo cáo hàng tháng của công ty, không ngẩng đầu lên nói: “Đi xử lý đi.”

“Được, được, tôi sẽ xử lý ngay, không làm trễ việc của ngài.” Cao Thăng vội vàng xuống xe, lau mồ hôi trên trán.

Vị tổng giám giám đốc Dương này khó chiều hơn ngài tổng giám đốc cũ.

Tính tình tổng giám đốc cũ hiền lành, luôn hòa đồng với cấp dưới, trong khi tổng giám đốc mới rất ít cười, ít nói nhưng lại rất quyết đoán trong công việc.

Cao Thăng liếc nhìn cậu chàng ngã trên đất, thở phào nhẹ nhõm thấy khi cậu không sao, cũng thấy cậu không gọi điện về cho gia đình, trong lòng nghĩ thấy đáng thương, ông ấy định đưa Dương Lăng Huyên đến chỗ đó rồi trở người trước mặt về nhà.

Hỏi địa chỉ, Cao Thăng thấy tiện đường, ông ấy nói với cậu: “Xin đợi một lát, tôi sẽ xin chỉ thị của sếp."

Quay trở lại xe, Cao Thăng gõ cửa kính, cửa kính xe trượt xuống, ông ấy nhỏ giọng giải thích với Dương Lăng Huyên.

Dương Lăng Huyên nhìn lướt qua Cao Thăng, nhìn Tô Minh Nhiễm ở phía trước, cảm thấy Tô Minh Nhiễm nhìn hơi quen quen, anh quay đầu nhìn lại nói: "Trở cậu ấy đi trước, không vội."

"Vâng, vâng, được rồi, cảm ơn tổng giám đốc Dương."

Cao Thăng đỡ Tô Minh Nhiễm lên xe, Tô Minh Nhiễm ngồi vào ghế phụ.

Cậu không nhìn xung quanh hay cử động gì nữa, cúi chào người đàn ông ngồi ở ghế sau vẫn cúi đầu xuống không nhìn rõ mặt, rồi nhỏ giọng nói với Cao Thăng: “Chú nhanh giúp tôi được không? Tôi hơi vội."

“Được." Cao Thăng tắt xi nhan, quay vô lăng: "Anh bạn trẻ, đi đường cẩn thận, không có gì quan trọng hơn mạng sống của mình hết.”

Tô Minh Nhiễm nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không nhìn rõ đường.”

Không ai lên tiếng sau đó.

Xe chạy tới công ty nhà họ Tô, Tô Minh Nhiễm lại xin lỗi nhưng Cao Thăng nói không sao.

Trước khi bước xuống xe, Tô Minh Nhiễm nhìn vào gương chiếu hậu, trịnh trọng nói với người đàn ông ngồi phía sau: “Cảm ơn ngài rất nhiều."

Dương Lăng Huyên không ngẩng đầu, cũng không trả lời.

Tô Minh Nhiễm bước xuống xe, cúi chào rồi bước nhanh vào tòa nhà.

Cậu vẫn tới muộn ba phút.

Bước vào tòa nhà, Tô Minh Nhiễm vội vàng chạy vào, đầu gối đau nhức nhưng cậu vẫn cố nhịn.

Sau khi đi thang máy lên tầng của Tô Mạch, lại thêm hai phút nữa, Tô Minh Nhiễm thở hổn hển, thấy văn phòng của Tô Mạch có rất nhiều người.

Cửa văn phòng mở, chiếc ghế sofa ở giữa đã được đẩy đi, một cây đàn piano đặt vào chỗ đó.

Ai đó đang chơi piano, có rất nhiều người xung quanh.

Tô Minh Nhiễm không nhìn ra người đang đánh đàn, bản nhạc cậu nghe thấy rất quen thuộc, trong lòng cậu có dự cảm không ổn.

Đi xuyên qua đám đông, Tô Minh Nhiễm thấy Kỳ Tinh Hà đang ngồi thẳng, chăm chú chơi đàn, trên giá đàn có một trang giấy, là bản nhạc gốc mà cậu đã chép lại.

Tay Tô Minh Nhiễm run run.

Sau khi đoạn nhạc được đánh xong, mọi người xung quanh đều vỗ tay nhiệt liệt.

Tô Mạch đứng đầu giới thiệu với người đàn ông mặc vest bên cạnh: “Tổng giám đốc Trình, ngài thấy đấy, em trai tôi rất tài năng, em ấy đã mất rất nhiều thời gian mới viết được bài hát này, tôi tin nếu phía ngài đầu tư cho em ấy, em ấy sẽ trở thành một ngôi sao."

Kỳ Tinh Hà, ngôi sao trong tương lai kiêu hãnh ngẩng đầu giữa tiếng vỗ tay nói: "Tôi mệt rồi, cây đàn này không tốt bằng đàn ở nhà".

Tô Mạch cưng chiều nói: "Đúng là không tốt đàn ở nhà nhưng em chơi piano rất hay."

Các nhân viên xung quanh khen ngợi.

"Nghe rất hay, đáng tiếc là nó chỉ có nhạc mà không có lời."

"Có lời bài hát chắc chắn sẽ hay hơn, tôi mong chờ cậu chủ Kỳ phát hành một bài hát!"

Nhà đầu tư được Tô Mạch mời đến cũng khá hài lòng: “Tốt lắm, có tiềm năng."

Tô Mạch vội vàng nói: “Về phần hợp đồng, chúng ta——”

Chưa dứt lời, Tô Mạch thoáng thấy Tô Minh Nhiễm đi thẳng đến bệ đàn piano, cậu cầm tờ nhạc lên, xé thành từng mảnh trước mắt mọi người.

Bản nhạc được cậu viết trên loại giấy bình thường nhất, nó bị xé thành từng mảnh ngay lập tức.

Những âm thanh xung quanh im lặng một lúc, chỉ nghe thấy Tô Minh Nhiễm hỏi: "Kỳ Tinh Hà, sao cậu luôn trộm đồ của tôi vậy? Cậu không có tay cũng không có não à?"

Gương mặt Tô Minh Nhiễm điềm tĩnh, giọng nói không hề dao động, nhưng nếu nhìn kỹ, toàn thân cậu đang run rẩy.

Kỳ Tinh Hà hoàn toàn khinh thường trả lời Tô Minh Nhiễm, quay về phía Tô Mạch, rưng rưng nước mắt: "Anh, cậu ta lại đổ tội cho em? Bài hát này rõ ràng là em tự viết, sao em có thể nói dối anh chuyện này được?"

Tô Mạch vẫn khách khí với Tô Minh Nhiễm trước mặt nhà đầu tư, nhìn Tô Minh Nhiễm bằng ánh mắt cảnh cáo, mỉm cười nói với nhà đầu tư: “Đứa nhỏ nghịch ngợm, ngài đừng chê cười."

Nhà đầu tư vui vẻ giữ thể diện cho Tô Mạch: "Tôi không xen vào chuyện gia đình, mai chúng ta sẽ bàn kỹ chuyện hợp đồng".

"Xin lỗi vì làm phiền ngài."

Tô Mạch liếc nhìn cấp dưới, người này hiểu ý đưa nhà đầu tư ra ngoài.

Nhà đầu tư vừa đi ra ngoài, vẻ mặt Tô Mạch lập tức thay đổi, lạnh lùng nhìn Tô Minh Nhiễm: "Tô Minh Nhiễm, cậu biết ở đây có khách quý nến mới phá rối, thấy tôi khó xử cậu vui lắm sao?"

Tô Minh Nhiễm cụp mắt xuống, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào cậu.

Tô Mạch trịch thượng nói: "Nhắc lại lời vừa nói, ai chép của ai?"