Thực ra từ thời trung học, Tô Minh Nhiễm đã biết rõ bản chất xấu xa của cha mẹ mình, trong kỳ nghỉ hè luôn đi làm thêm ở các nhà hàng để đề phòng cha mẹ cắt tiền sinh hoạt phí của cậu.
Thời trung học, cậu có một giáo viên dạy nhạc, chơi đàn piano rất giỏi, Tô Minh Nhiễm lại rất thích nhạc cụ piano, vị giáo viên đó đã dạy cậu rất nhiều, sau đó khi đi làm thêm ở nhà hàng, cậu thấy đàn piano không nhịn được mà chơi một bản nhạc.
Dần dần, ông chủ cảm thấy cậu chơi hay hơn những người chơi piano được thuê, đổi cậu sang chơi, từ từ luyện tập thành thạo.
Còn Tô Nhậm Hoa vô tình biết được Tô Minh Nhiễm biết chơi đàn piano một chút, nghĩ đến việc dùng trình độ mèo ba chân của cậu để tôn lên đứa con trai bảo bối Kỳ Tinh Hà của mình.
Nếu như trước đây, để ít bị mắng hơn, Tô Minh Nhiễm có thể đồng ý, nhưng cậu không muốn xin nghỉ cũng không muốn chơi đàn piano trước khi tay chưa lành chỉ để dỗ khách của Tô Nhậm Hoa vui vẻ.
"Không đi."
Hai chữ nhẹ bẫng khiến Tô Nhậm Hoa nổi trận lôi đình: "Tô Minh Nhiễm, tao sinh mày ra nuôi mày, mày không làm nổi chuyện nhỏ này sao? Chỉ là chơi đàn piano chứ có phải bắt mày bắn đại bác đâu, tại sao không đi, mày dựa vào cái gì mà không đi?"
Tô Nhậm Hoa gào thét, khiến Tiểu Hoàng vẫn luôn theo dõi họ ở bên ngoài giật mình, sủa Tô Nhậm Hoa mấy tiếng.
Từ sau khi Kỳ Tinh Hà dùng kim châm Tiểu Hoàng, tính tình Tiểu Hoàng dần trở nên hung dữ, hễ có người đến gần hoặc nói chuyện lớn tiếng, Tiểu Hoàng đều sủa, chỉ có ở bên cạnh Tô Minh Nhiễm mới yên tĩnh.
Tô Nhậm Hoa đương nhiên chú ý đến, ông ta nheo mắt nhìn về hướng Tiểu Hoàng sủa, động một cái là uy hϊếp Tô Minh Nhiễm.
"Tao biết mày vẫn luôn nuôi con súc sinh này ở bên ngoài, nếu mày đi, tao sẽ không tính toán con chó của mày, nếu mày không đi, tối nay tao sẽ bảo người gϊếŧ chết con chó này để làm đồ nhắm."
Tô Minh Nhiễm nhìn chằm chằm Tô Nhậm Hoa, một lúc sau cười khẩy.
Người cha này của cậu và Kỳ Tinh Hà như nhau, không bằng súc sinh.
Tô Minh Nhiễm đợi đến khi Tô Nhậm Hoa đi rồi, nghĩ đến việc phải bắt tay vào chuẩn bị tìm người nhận nuôi Tiểu Hoàng.
Lúc nhặt được Tiểu Hoàng, Tô Minh Nhiễm đã từng cân nhắc đến chuyện này, chỉ là cậu không nỡ xa Tiểu Hoàng, nên đã giữ Tiểu Hoàng lại, bây giờ xem ra là một quyết định sai lầm.
Mở cửa sổ, Tiểu Hoàng từ bệ cửa sổ nhảy xuống, ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất chờ Tô Minh Nhiễm vuốt ve.
Nhưng chỉ cần bên ngoài cửa sổ có động tĩnh, Tiểu Hoàng lập tức cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Minh Nhiễm nghĩ, đã đến lúc tìm cho Tiểu Hoàng một người chủ tốt rồi.
Tiệc gia đình ngày hôm sau, Tô Nhậm Hoa đã đón Kỳ Tinh Hà vẫn đang ở bệnh viện về.
Kỳ Tinh Hà vừa về, nhà họ Tô rất náo nhiệt.
Kỳ Tinh Hà luôn than phiền với Nghiêm Thiến rằng môi trường ở bệnh viện tệ, ăn ở không tốt, khiến cậu ta đói gầy đi.
Nghiêm Thiến rất đau lòng, vuốt ve khuôn mặt Kỳ Tinh Hà, dặn nhà bếp làm đồ bổ cho Kỳ Tinh Hà.
Tô Mẫn Mẫn ở bên cạnh quay lưng với hai người họ, ở sau lưng họ nhăn răng trợn mắt, bắt chước giọng điệu nói chuyện của Kỳ Tinh Hà rất nhỏ.
"Mẹ, con đói gầy đi rồi."
"Ọe~"
"Tô Mẫn Mẫn." Nghiêm Thiến gọi con gái mình.
Tô Mẫn Mẫn lập tức giả vờ ngoan ngoãn, đứng trước Nghiêm Thiến cung kính nói: "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?"
Nghiêm Thiến còn chưa kịp nói, Kỳ Tinh Hà đã nói trước: "Chị, cái tai nghe trong phòng chị đẹp quá, cho em chơi với."
Cái tai nghe đó là Tô Mẫn Mẫn nhờ quan hệ trong giới mua được, đợi gần ba tháng mới đến, cô ta còn chưa dùng lần nào, đương nhiên không nỡ đưa cho Kỳ Tinh Hà.
Tô Mẫn Mẫn đang vắt óc suy nghĩ, tìm cách để Kỳ Tinh Hà từ bỏ ý định này.
Từ nhỏ đến lớn, Kỳ Tinh Hà đã cướp không ít đồ của Tô Mẫn Mẫn, mỗi lần đều đợi đến khi Kỳ Tinh Hà chơi chán mới trả lại.