Bên cạnh, không biết là ai, chỉ nghe giọng nói đã cảm thấy người đó đang khúm núm: "Say rồi, chắc chắn là say rồi."
Úc Tầm Xuân đen mặt chìm vào trong bồn tắm.
Say rồi.
Thật sự là say rồi.
Đang lúc áy náy, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ cửa, bóng người cao lớn in hằn trên lớp kính mờ.
"Chưa tắm xong, muốn tắm thì đợi chút." Vừa mở miệng, Úc Tầm Xuân đã phát hiện giọng mình khàn đặc, không khỏi thốt lên một tiếng "Đệt".
Yến Thanh Xuyên: "Tôi chuẩn bị gọi đồ ăn, em có ăn không?"
Ăn cái con khỉ!
Ban đầu Úc Tầm Xuân định đứng dậy khỏi bồn tắm, nhưng vừa động đậy thì cơn đau nhức từ trong xương liền ập đến, đau đến mức cậu phải nghiến răng.
Nghe thấy động tĩnh, Yến Thanh Xuyên hỏi: "Em ổn chứ?"
Nghe giọng anh lại rất sảng khoái, Úc Tầm Xuân nghiến răng nói: "Chưa chết." Sau đó nghĩ ngợi một lúc, cậu lại hỏi: "Này, anh không bị bệnh gì đấy chứ?"
Nghe cậu hỏi vậy, Yến Thanh Xuyên bỗng nhớ lại một số chuyện tối qua, anh khẽ cười: "Không có."
Nói xong anh lại hỏi: "Lấy cho em ít cháo nhé?"
Bụng Úc Tầm Xuân cũng rất đúng lúc kêu lên một tiếng, cậu cắn răng nói: "Được."
Sau khi Yến Thanh Xuyên đi, Úc Tầm Xuân lại nằm im như xác chết trong bồn tắm một lúc, cho đến khi nghe thấy tiếng động khẽ khàng của người phục vụ đồ ăn ở bên ngoài mới chịu bò dậy.
Người đàn ông ngồi bên cửa sổ, bộ áo choàng tắm bình thường của khách sạn cũng được anh mặc thành một phong thái cao cấp.
Một tay anh cầm tách cà phê, ánh nắng chiếu lên người anh, đẹp như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật trong trường mỹ thuật vậy.
Quả thực rất mãn nhãn.
Thấy cậu đi qua, người đàn ông ấy còn rất lịch lãm kéo ghế giúp cậu.
Úc Tầm Xuân bĩu môi không vui.
Thấy cảm xúc của cậu thể hiện ra ngoài, Yến Thanh Xuyên nói: "Hình như em rất bất mãn với tôi?"
Úc Tầm Xuân: "Tôi để thứ đó ở chỗ anh cả một đêm, xem anh có hài lòng không nhé."
Yến Thanh Xuyên khựng lại một chút: "... Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý."
Cậu bị Úc Tầm Xuân quấn lấy cả một đêm, rồi dây dưa đến tận sáng, cuối cùng cả hai gần như đều ngủ thϊếp đi, thật sự chẳng thèm quan tâm gì nữa.
"Hèn gì người ta nói chỉ có trâu chết vì cày, không có ruộng hỏng vì cày." Úc Tầm Xuân cầm thìa sứ, bực bội khuấy bát cháo.
Yến Thanh Xuyên suýt chút nữa thì bị sặc cà phê.
Anh ho nhẹ hai tiếng, dựa lưng vào ghế cười khẽ thành tiếng trầm trầm.
Úc Tầm Xuân nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm, Yến Thanh Xuyên ở bên cạnh vừa ho vừa cười: "Xin lỗi, xin lỗi."
"Để tôi đặt lịch khám sức khỏe cho anh, sau khi khám xong thì gửi báo cho tôi." Úc Tầm Xuân vừa nói vừa đưa điện thoại về phía Yến Thanh Xuyên, trên đó là mã QR WeChat của cậu: "Kết bạn trước đã."
Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, cứ ngồi im lặng ở đó, trên mặt như phủ một lớp sương giá vậy.
Nhưng tính tình lại tốt đến bất ngờ, bị Úc Tầm Xuân bực bội nói móc tới mỉa lui mà cũng không thấy tức giận.
... Mới là lạ.