Chương 9: Lập nhóm mà không cho đương sự biết

Lúc Bùi Vọng nhận được tin tức, cô đang treo ngược trên xà nhà.

Cô ở trong Nhàn Tình Cư thấy hơi chán nhưng lại không muốn ra ngoài gặp người, nên tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ.

Ba ngày sau xuống núi trừ ma, xuất phát vào giờ Tỵ.

Bùi Vọng nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa dần biến mất trên Ngọc Giản, cau mày thật sâu.

Cô mới ra khỏi bí cảnh được nửa tháng, vết thương còn chưa lành hẳn. Mặc dù cô nói đã khỏi, thế mà đã vội vàng đuổi người ra ngoài nhận nhiệm vụ, giống như ông chủ bóc lột nhân viên vậy, cảm giác không giống phong cách của sư tôn.

Sư tôn bởi vì không muốn bị môn phái ràng buộc, muốn tự do tự tại, không, là sống thoải mái nên mới không gia nhập bất kỳ tông môn nào, mà cùng với các sư huynh sư muội cùng chung chí hướng tụ họp ở lại ở núi Vụ Lâm. Sư tôn đối với việc tu luyện của đệ tử cũng có thái độ như vậy, chủ yếu là giáo dục thoải mái, không bao giờ yêu cầu đệ tử phải như các tông môn thông thường tham gia đại hội này đại hội nọ để tranh giành vinh dự, cũng không bắt bọn họ phải lịch luyện liên tục như thế này.

Mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Bùi Vọng cũng không thể từ chối, dù sao đây cũng là chuyện chính đáng.

Trước chuyện chính đáng, ý muốn của bản thân không quan trọng, hơn nữa, bất kể có sợ hãi hay ghét bỏ đến đâu, cô cũng không cho phép mình lâm trận bỏ chạy.

Nhóm sư huynh đệ muội không biết Bùi Vọng đối với chuyến lịch luyện được sắp xếp vì cô này mà có tâm thế như lên núi đao xuống biển lửa. Bùi Vọng cũng không biết bản chất của chuyến đi này chỉ là một buổi xây dựng đội nhóm phá vỡ rào cản. Nếu như cô biết, chắc chắn sẽ thu xếp hành lý trốn khỏi núi Vụ Lâm ngay trong đêm, mai danh ẩn tích trốn vào rừng sâu núi thẳm khác để bảo vệ cuộc sống yên bình của mình.

Ngày hôm đó, Tư Lang cố ý đến trước cổng núi sớm nửa canh giờ.

Không ngoài dự đoán, Bùi Vọng đã đến, đứng dưới bóng cây, một mình cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Trong các hoạt động tập thể, Bùi Vọng luôn là người đến sớm nhất, lúc đầu Tư Lang chỉ nghĩ Bùi Vọng đúng giờ, nhưng hắn là Đại sư huynh, lẽ ra phải là tấm gương cho các sư đệ sư muội, hắn không thể chấp nhận Tam sư muội đến sớm hơn mình, sau một thời gian phát hiện, bất kể Tư Lang đến sớm bao nhiêu, Bùi Vọng luôn sớm hơn hắn một bước.

Chuyện này thật kỳ lạ.

Sau này, Tư Lang đã quen với cảnh vừa đến nơi đã thấy Bùi Vọng như một cây cọc đứng ở góc khuất, cũng cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với mình.

Tư Lang thực sự rất tò mò tại sao Bùi Vọng lại làm vậy. Vì vậy hắn tiến lại gần hơn, trên gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân, vừa định bắt chuyện với Bùi Vọng, chợt nghe thấy tiếng lẩm bẩm như súng liên thanh.

[Không thấy tôi không thấy tôi không thấy tôi không thấy tôi. Đừng lại gần đừng lại gần đừng lại gần đừng lại gần. Đừng mở miệng đừng mở miệng đừng mở miệng đừng mở miệng.]

Nụ cười của Tư Lang đông cứng trên khóe miệng.

Nhưng nụ cười giao tiếp tiêu chuẩn đã bày ra, tên đã lên dây không thể không bắn, vẫn phải lên tiếng: "Vẫn sớm như vậy, Bùi sư muội."

Bùi Vọng lùi lại nửa bước, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hắn một cái, rồi nhanh chóng quay đi, nhìn chằm chằm vào một góc bầu trời xa xôi: "Sư huynh cũng đến sớm."

Không có sau đó. Bùi Vọng hoàn toàn không có ý định nói chuyện tiếp, cũng không nhìn hắn nữa, tình huống trong thoáng chốc đông cứng.

[Tại sao hắn lại muốn nói chuyện với mình, có chuyện gì xảy ra vậy? Giống như trước đây chẳng phải rất tốt hay sao? Dù có chán đến mấy cũng đừng tìm mình chứ!]

Khóe miệng Tư Lang giật giật, lại một lần nữa gợi chuyện: "Nói đến chuyện này, Bùi sư muội luôn đến sớm như vậy, có lý do gì không?"

Bùi Vọng lại nhanh chóng nhìn hắn, chỉ ậm ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, cả người toát lên vẻ từ chối rõ ràng.

[Nói nhảm, không muốn vừa đến đã bị mấy cặp mắt nhìn chằm chằm thôi. Mà sao hắn vẫn chưa đi, hôm nay uống lộn thuốc à?]

Không muốn bị nhìn chằm chằm, nên đến sớm không biết bao lâu, lý do này nên nói thế nào ta, đúng là ngoài dự đoán nhưng lại hợp lý.

Tư Lang nghĩ. Hắn còn muốn hàn huyên thêm vài câu, nhưng thấy trên mặt Bùi Vọng viết đầy mấy chữ [Đừng để ý đến tôi] nên từ bỏ, không nói gì nữa mà đi sang một bên, tha cho cô, cũng tha cho chính mình.

Thôi vậy, từ từ sẽ đến.

Tư Lang không thể hiểu nổi, bị người ta nhìn có gì đáng sợ đâu, đâu phải bị người ta chém, bề ngoài của Bùi sư muội không xấu, thực lực lại mạnh, rốt cuộc là chỗ nào khiến muội ấy không hài lòng, xấu hổ khi gặp người khác đến vậy?

Tư Lang đứng sang một bên rồi nhìn về phía Bùi Vọng, phát hiện Bùi Vọng đã không còn ở vị trí cũ nữa, nhân lúc hắn quay người đã trốn ra sau cây rồi.

Đến mức đó sao? Tư Lang hơi cạn lời.

Nhưng khi hắn vừa đi khỏi, bên phía Bùi Vọng đã yên tĩnh hơn nhiều - trong lòng yên tĩnh hơn nhiều, thỉnh thoảng truyền đến một hai câu lẩm bẩm.

[Thời tiết thật đẹp, muốn chết quá.]

Khóe miệng Tư Lang giật giật.

[Chết rồi là được người ta chôn dưới gốc cây hay ném xuống biển nhỉ, thật khó xử.]

Tư Lang cúi đầu xuống.

[Cành cây này mọc đẹp thật, rất thích hợp để treo cổ.]

Tư Lang ấn mạnh huyệt đạo trên sống mũi.

Bùi sư muội, muội đang nghĩ những thứ quỷ quái gì vậy! Có ai lại đánh giá một cành cây có phù hợp để treo cổ không hả!

Tư Lang không thể nghe nổi nữa, lại đi xa thêm chút nữa.

Xin lỗi, sư huynh thật sự không chịu nổi nữa rồi.

Nửa canh giờ sau, ba vị sư đệ sư muội khác cũng lần lượt đến.

Ngô Từ và Lý Ngộ An lại đi cùng nhau, hai người đã bàn bạc với nhau, cùng nhau trò chuyện với Bùi Vọng, không ngoài dự đoán bị lạnh nhạt, nhận được một loạt bom tâm lý hoạt động liên hoàn, thấy không có tiến triển gì, hai người nhìn nhau, rất nhanh chóng trốn sang một bên, không như vị Đại sư huynh trách nhiệm quá mức của họ làm chuyện vô ích.

Lén lút sau lưng Bùi Vọng, năm thầy trò đã chuẩn bị sẵn Ngọc Giản truyền âm nội bộ, lúc này đang âm thầm giao tiếp.

"Dầu muối không vào, cứng mềm không ăn." Ánh sáng linh lực màu xanh lá, là Đại sư huynh.

"Chúng ta cũng không có thu hoạch gì." Ánh sáng linh lực màu tím, là Nhị sư huynh.

"Sao Tiểu Ngư và sư tôn vẫn chưa đến?" Ánh sáng linh lực màu xanh nhạt, là Tứ sư đệ.

"Không phải vẫn chưa đến giờ tập hợp sao? Ta sẽ đến ngay." Ánh sáng linh lực màu xanh dương, là sư tôn.

"Đang trên đường rồi đang trên đường rồi!" Ánh sáng linh lực màu đỏ, là Ngũ sư muội.

Tư Lang nghĩ, thật là một đám người không đáng tin cậy.