Nghe thấy giọng nói đó, Ngư Tư Hà nắm chặt nắm đấm, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt không cam lòng. Rốt cuộc nàng đã làm gì không tốt, mới khiến sư tỷ ghét mình đến vậy?
Thôi vậy.
Lần sau, nàng nhất định không thể để sư tỷ bị thương để bảo vệ mình nữa, bất kể sư tỷ nghĩ thế nào, nàng đều phải trở nên mạnh mẽ đủ để bảo vệ sư tỷ. Dù sao sư tỷ rõ ràng không thích mình, nhưng vẫn đứng ra bảo vệ mình, sư tỷ là người tốt biết bao, chỉ là bản thân mình vô dụng, không vào mắt sư tỷ mà thôi.
"..." Văn Tích Mặc nghe rõ mồn một, ông đoán được đây là tiếng lòng của Tiểu Bùi, trong lòng không khỏi đau đớn.
Ông tưởng Tiểu Bùi chỉ là miệng cứng lòng mềm, nhưng không ngờ không phải cô giả vờ, mà là thật sự ghét ông, ghét các sư huynh đệ của cô, cùng tất cả mọi thứ xung quanh.
[Tại sao ông ấy vẫn chưa đi, làm ơn đi, đừng có giảng lý thuyết suông, tôi không muốn nghe chút nào. Lần này đáng lẽ nên để tôi chết trong bí cảnh, nếu chết rồi đâu còn nhiều chuyện thế này. Hừ, đáng ra mình phải chết từ lâu rồi, đây đều là quả báo vì mình chưa chết.]
"Tiểu Bùi..." Văn Tích Mặc rất muốn hỏi cô, tại sao nhất định phải dùng thái độ gai góc như vậy đối với tất cả mọi thứ? Sống, được quan tâm rõ ràng là chuyện tốt.
Nhưng Văn Tích Mặc không quên được lần trước khi hỏi cô như vậy, Tiểu Bùi của ông nhìn chằm chằm vào ông, nhìn rất lâu, nhìn đến nỗi ông rùng mình, chỉ trả lời một câu: "Là đệ tử đáng đời, sư tôn không cần quản."
Nhưng Tiểu Bùi ban đầu rõ ràng không phải như vậy.
Người làm sư tôn như mình thật là không xứng.
[Tại sao ông ấy vẫn đứng đây, chuyện gì đây? Cuối cùng không chịu nổi mình nữa nên muốn đuổi mình đi sao? Tốt nhất là như vậy.]
"... Tiểu Bùi, sư phụ đi trước đây, con hãy nghỉ ngơi cho tốt, con không muốn gặp người khác, ta sẽ không để mọi người đến quấy rầy con, nhưng phải uống thuốc cho tốt."
Văn Tích Mặc cuối cùng cũng không ở lại nữa, đặt xuống một cái túi hạt cải rồi xoay người rời đi.
Trong nhận thức của ông, Tiểu Bùi tuy nhìn có vẻ lạnh lùng âm trầm, nhưng luôn nghĩ cho người khác, luôn âm thầm che chắn cho người khác, làm việc tốt không để tên, tuy đôi khi có hơi điên rồ, nhưng là một đứa trẻ tốt hiền lành.
Văn Tích Mặc không ngờ rằng, nội tâm của cô còn u ám hơn cả vẻ ngoài, ông cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, có lẽ Tiểu Bùi cũng ghét ông - người làm sư tôn này.
Rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc là đã sai ở đâu? Văn Tích Mặc nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ thở dài.
Những chuyện đó đối với tính cách của Tiểu Bùi, có lẽ còn nghiêm trọng hơn ông tưởng.
Nếu như Bùi Vọng biết hoạt động tâm lý của mình đã bị người khác nghe thấy hết sạch, thì có lẽ cô sẽ trở thành tu sĩ đầu tiên kể từ khi khai thiên lập địa phi thăng thành tiên vì xấu hổ.
Mấy ngày nay cô cứ núp ở trong Nhàn Tình Cư dưỡng thương, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, không biết sư tôn đã gọi các sư huynh đệ muội của mình đến họp kín sau lưng cô ngay trong đêm.
Văn Tích Mặc, người đời gọi là Phù Vân chân nhân, hiện nay là nhân sĩ không có môn phái, định cư trên núi Vụ Lâm. Cùng ở với ông còn có sư huynh Từ Vũ chân nhân Mạnh Hàm Thư, sư muội Vấn Phong chân nhân An Tư, cùng tám đệ tử - tất cả đều do một mình Văn Tích Mặc nhặt về.
Văn Tích Mặc xuất thân danh môn, tài năng xuất chúng, dung mạo đẹp đẽ, cuộc sống hậu đãi, thầy hiền trò hiếu, anh em hòa thuận, tu hành thuận lợi, một đường suôn sẻ đến mức khiến người ta ghen tị ganh ghét, sống hơn hai trăm năm chưa từng có chuyện phiền lòng nào có thể ở trong lòng ông quá ba ngày - ngoại trừ tam đệ tử Tiểu Bùi của ông.
Và cả duyên với phái nữ gần như không có của ông.
Lần đầu tiên Bùi Vọng gặp Văn Tích Mặc đã cảm thấy người đàn ông này giống như một chú chó Samoyed, trắng toát lại cứ ngày ngày cười ngu, hoàn toàn không giống một vị tiên tôn hơn hai trăm tuổi, mà giống một sinh viên đại học chưa từng trải qua va chạm của xã hội hơn, ánh mắt toát ra sự ngây thơ không biết đến sầu khổ.
Có lẽ Văn Tích Mặc tu hành thuận lợi chính là vì tâm cảnh thuần khiết như trẻ sơ sinh này.
Tâm ma? Không tồn tại.
Muốn gì có nấy lại tự biết đủ, vận may và tâm tính đều tốt đến mức khiến người ta tức giận, đứng ở đó đã là cuộc đời hoàn hảo trong mắt không biết bao nhiêu người.
Muốn đầu thai thành như vậy cần bao nhiêu kỹ thuật đây.
Nhưng có lẽ là ông trời thấy những năm qua ông sống quá tốt, tuân theo định luật bảo toàn may mắn nên đã giáng xuống thiên phạt cho ông.
Có người phương Tây từng nói, tất cả những món quà số phận ban tặng, đều đã được được ghi giá một cách bí mật.
Bùi Vọng chính là một món quà hậu hĩnh như vậy.
Quà hậu hĩnh cảm ơn.
Văn Tích Mặc mặt mày ủ rũ, buồn bã như một chú chó Samoyed ba ngày không ăn cơm.
Bảy đệ tử nhìn nhau không hiểu gì, không biết sư tôn như thế là xảy ra chuyện gì.
"Chuyện gì vậy? Tuyển đạo lữ của sư tôn lại không có ai để ý?" Bát sư đệ Từ Phong lén hỏi thất sư muội Lâm Tiếu Ca.
"Ai biết được, không chừng là tiền quà đưa nhiều quá nên đau lòng." Lâm Tiếu Ca nói, "Cũng có thể là người người thích thật ra là nam giả nữ trang?"
"Mắt của sư tôn không đến nỗi kém như vậy chứ?"
"Đệ quên rồi à? Lần trước..."