Chương 2: Sư muội này làm sao vậy?

Cũng phải, phần lớn phản phệ của trận pháp đều rơi vào trên người Bùi sư muội, hắn chỉ chịu chút dư chấn mà đã đau đến vậy, có thể tưởng tượng được Bùi sư muội đau đớn đến mức nào.

Tư Lang vô cùng tự trách, không thể nằm yên được nữa, cũng không còn để ý đến việc sẽ gây rắc rối cho Sở sư muội, run rẩy bò dậy vận khí một lúc, có chút sức lực rồi, lập tức xuống giường, lảo đảo bước ra khỏi phòng, muốn đi xem Bùi sư muội.

Hắn vịn tường, đi đến phòng bên cạnh. Sở sư muội đang cho Bùi sư muội uống thuốc, Mạnh sư thúc đang điều tức cho Bùi sư muội, hai người thấy Tư Lang đi vào, đều giật mình.

"Đại sư huynh! Không phải đã nói đừng cử động sao? Sao lại xuống giường rồi?" Sở Thanh Nhạc trách móc.

"Ta bị thương không nặng, là Bùi sư muội cứu chúng ta, vết thương đều ở trên người muội ấy." Tư Lang lắc đầu, nụ cười ấm áp mang theo chút tự trách: "Tình hình của Bùi sư muội ra sao?"

"Thảo nào Bùi sư tỷ bị thương nặng nhất..." Sở Thanh Nhạc ngẩn người, lẩm bẩm.

Bình thường Bùi sư tỷ rất khó gần gũi, đối với ai cũng lạnh nhạt, có muốn thân thiết cũng không đáp lại, nếu không phải Đại sư huynh nói như vậy, Sở Thanh Nhạc không thể nào nghĩ ra Bùi sư tỷ sẽ xả thân cứu người.

"Kinh mạch của Bùi sư điệt suýt bị cắt đứt, nội tạng xuất huyết, linh lực hỗn loạn, nếu có thể tỉnh lại tự vận khí thúc đẩy linh lực, dần dần cũng sẽ tự lành." Mạnh sư thúc sắc mặt lo âu: "Chỉ là đứa trẻ này cứ tỉnh rồi lại mê, mê rồi lại tỉnh, ý thức cũng không được tỉnh táo, thêm vào đó thể chất của nó đặc biệt, chúng ta điều trị càng khó khăn gấp bội, haizzz."

"Bùi sư tỷ cứ nghiến chặt răng, e rằng là đau đến ngất đi." Sở Thanh Nhạc thở dài, đặt bát thuốc xuống, lại một lần nữa cố gắng mở hàm răng của Bùi Vọng.

Tư Lang nghe xong, sắc mặt cũng hơi tái đi, hắn hổ thẹn mà nghĩ, đều là do mình không làm tròn trách nhiệm của Đại sư huynh, mới khiến Bùi sư muội phải chịu đựng nỗi đau đớn lớn như vậy.

Đau đến ngất đi, phải đau đến mức nào chứ.

Chính mình phải càng chăm chỉ tu luyện hơn nữa, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần nữa.

"Đại sư huynh, huynh ở lại đây cũng chỉ thêm rắc rối, mau về nằm nghỉ đi." Sở Thanh Nhạc khuyên.

"Mấy người khác thế nào rồi?" Tư Lang hỏi.

"Bọn họ đều không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe. Tứ sư huynh bị thương nhẹ nhất, hiện tại đã chạy nhảy bình thường rồi, chỉ có huynh và Tam sư tỷ là nặng nhất." Sở Thanh Nhạc nói, "Sư huynh, huynh cũng không biết y thuật, mau về đi, chẳng may thương thế của huynh trở nặng, chúng ta lại phải lo lắng chăm sóc huynh nữa."

"Đúng vậy, Tiểu Tư, Bùi sư điệt vốn mạng lớn, không cần quá lo lắng." Mạnh sư thúc cũng khuyên.

"Được rồi..." Tư Lang lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bùi Vọng, vừa thầm cầu nguyện Bùi sư muội sớm bình phục, vừa bước ba bước vừa ngoái đầu lại đi về.

Nhưng còn chưa đi đến cửa, đã nghe thấy tiếng hít vào của Bùi Vọng.

Tư Lang quay đầu lại, thì thấy Bùi Vọng đã mở mắt, đôi mắt đen thẫm hoàn toàn không có niềm vui sống sót sau tai nạn, thâm trầm đến mức như muốn hút người ta vào trong.

Giọng nói đó lại vang lên:

[Tại sao mình vẫn chưa chết đi? Thế này mà vẫn không chết, mình phải làm sao mới có thể chết đây? Chết tiệt đừng cứu tôi nữa, để tôi chết đi!]

Bùi Vọng nhìn thoáng qua Tư Lang ở cửa, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của hắn.

[Tư Lang? Hắn đến đây làm gì, đừng nói là đến cảm ơn mình. Hừ, nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì để tôi yên tĩnh một lúc hoặc một kiếm cho tôi một cái chết nhanh chút. Tôi chỉ muốn tìm cái chết thôi, đừng có tưởng bở mà nghĩ rằng mình muốn cứu hắn.]

Sắc mặt Tư Lang tái nhợt rồi trắng bệch. Cuối cùng hắn cũng xác nhận, giọng nói này đến từ Bùi Vọng, nếu không phải cô thì không còn ai khác. Chẳng qua Bùi Vọng ít khi nói chuyện, lúc đầu Tư Lang không nhận ra giọng của cô.

Còn nữa, Bùi sư muội à, ít nhất cũng gọi ta một tiếng sư huynh chứ!

Nhưng Bùi Vọng hoàn toàn không mở miệng, chỉ là khuôn mặt tái nhợt mím môi lại, ánh mắt vô hồn, Sở sư muội và Mạnh sư thúc cũng không có phản ứng gì, như thể không nghe thấy gì cả.

"Bùi sư tỷ, ngoan nào, uống thuốc đi." Sở Thanh Nhạc dịu dàng khuyên nhủ, mặc dù nàng không thích vị sư tỷ âm trầm kiệm lời này lắm, nhưng cứu giúp bệnh nhân là thiên chức của người làm y, Sở Thanh Nhạc sẽ không để tình cảm cá nhân chi phối.

Bùi Vọng không có phản ứng gì.

[Uống con khỉ, tôi hoàn toàn không muốn sống. Thật sự vì tốt cho tôi thì cuốn tôi lại ném vào bãi tha ma chờ chết đi!]

Tư Lang hơi bối rối, Bùi sư muội làm sao vậy? Cô nương trẻ trung xinh đẹp thế này mà ba câu không rời chữ chết, có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng ư?

"Đại sư huynh, huynh cũng khuyên tỷ ấy đi!" Sở Thanh Nhạc khuyên thế nào cũng không được, đành phải nhờ Tư Lang giúp đỡ.

Tư Lang: "..."

Khuyên thế nào đây?

[? Phiền quá, không uống thì mượn người đè tôi à. Tôi uống hay không là chuyện của tôi, dù sao người chết cũng đâu phải các người.]

Tư Lang cũng nổi giận. Khuyên muội uống thuốc cũng là vì tốt cho muội, có hại gì đâu, tại sao lại không biết tốt xấu như thế? Sao lại nói chuyện... à không, sao lại nghĩ như vậy?

Tư Lang kìm nén cơn giận, dịu dàng nói: "Sư muội, mau uống thuốc đi, không thì chỉ có thể nằm mãi, chán lắm."

[Ra ngoài cũng chán thôi, có gì khác đâu. Nói nhảm nhiều thế, ai cần ngươi lo.]

Tư Lang: ...

Sư muội này làm sao vậy?