Chương 11: Thượng mã phong

Mặc dù không phải là không thể trực tiếp ngự kiếm đến nơi, nhưng chuyến lịch luyện do Văn Tích Mặc dẫn đầu luôn như thế này, không nhanh không chậm, người không biết còn tưởng là đi dã ngoại mùa xuân. Hơn nữa, chuyến lịch luyện này chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là tăng cường tiếp xúc với Bùi Vọng, đương nhiên phải đi từ từ.

Bùi Vọng đi ở cuối đoàn, đôi mắt vô hồn, đầu óc trống rỗng. Luôn cảm giác lần này khó chịu hơn mọi khi, là ảo giác sao? Cô khẽ nhíu mày, lặng lẽ liếc nhìn năm người đi ở phía trước.

[Mấy người này hôm nay là lạ, lẽ nào bọn họ đã bàn bạc làm gì đó với mình không?]

Mọi người giật mình. Bùi Vọng cũng quá nhạy bén.

[Cuối cùng không chịu nổi mình nữa? Muốn gϊếŧ mình? Cũng được, xem lát nữa mình có thể phối hợp được không.]

Phối hợp con khỉ! Còn "cũng được" là sao, muội còn miễn cưỡng chấp nhận nữa hả? Tư Lang gầm lên trong lòng. Hắn thật sự muốn mở hộp sọ của Tam sư muội ra xem não muội ấy nom như thế nào, suốt ngày trong đầu chỉ có chết chết gϊếŧ gϊếŧ, sống như một con người khiến muội uất ức như thế à?

[Thế nhưng tại sao lại muốn gϊếŧ mình? Mình đã chọc giận bọn họ sao?]

Không không không, là chúng ta chọc giận muội, nếu không thì cũng không đến mức không có chút tin tưởng nào vào sư huynh đệ muội cùng lớn lên như vậy!

[Hiểu rồi, bị một kẻ tồi tệ như mình cứu là vô cùng nhục nhã, muốn che giấu lịch sử đen tối. Ha ha, bị gϊếŧ cũng tốt, đây không phải do mình chủ động tìm cái chết, không thể trách mình được.]

Mọi người: ...

Bọn họ thật sự rất muốn hỏi tại sao Bùi Vọng lại nghĩ như vậy, nhưng không thể để lộ chuyện nghe thấy tiếng lòng được, nên đều lấy ra ngọc giản bắt đầu gõ chữ than phiền.

[Quả nhiên, bắt đầu bàn bạc kế sách rồi. Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhìn trộm đâu. Hơ hơ hơ, cố lên nha, xem xét đến chuyện tôi đã cứu các người một mạng, nhất định phải một chiêu mất mạng cho tôi chết một cách sảng khoái đấy nhé!]

Bị gì vậy? Bị người ta gϊếŧ mà vui vẻ đến thế sao? Ngô Từ cũng không hiểu nổi.

Một lúc sau, trên Ngọc Giản nổi lên một dòng chữ khải phát sáng màu tím: Ta nghi ngờ trước đây Tam sư muội cứu chúng ta trong bí cảnh cũng là để tìm cái chết.

Ngoại trừ Lý Ngộ An, mấy người còn lại đều nhăn mày.

Tư Lang: Nghĩ lại thì quả thực có khả năng, nhưng tại sao muội ấy lại muốn chết đến mức đó?

Lý Ngộ An: Chán sống rồi chứ sao, nhưng Bùi sư tỷ cũng đâu có già, nói sư tôn chán sống thì đệ còn tin.

Văn Tích Mặc: Nói năng cẩn thận!

Ngư Tư Hà: Để muội hỏi thử.

Mấy người còn lại: ? Đừng xúc động Tiểu Ngư!

Ngư Tư Hà cất Ngọc Giản, nhìn về phía Bùi Vọng vẫn đang bình thản, lặp lại thủ đoạn cũ, thả chậm bước chân, từ từ tiếp cận Bùi Vọng.

Bùi Vọng vừa bị áp sát đã hoàn hồn, rất không nể mặt né tránh.

Ngư Tư Hà cũng không tức giận, mà giả vờ ra vẻ rất phiền não, hỏi: "Sư tỷ, tỷ thấy cách chết nào thì tốt?"

Bùi Vọng: "... Hả?"

Ngư Tư Hà chỉ đứng bên cạnh Bùi Vọng, không nhìn về phía cô, cũng không nói gì thêm.

Bùi Vọng: "Tại sao, lại hỏi ta chuyện này?"

Ngư Tư Hà: "Cảm giác sư tỷ sẽ hiểu rõ hơn."

Bùi Vọng: "..."

[Mình hiểu rồi, giả vờ âm trầm để dụ mình, khiến mình nghĩ chúng ta có tiếng nói chung, đợi mình giảm cảnh giác sẽ tìm cơ hội gϊếŧ mình. Hơ hơ, người tàn ác is real.]

Ngư Tư Hà: "..." Tuy không biết "real" là gì, nhưng nằng cảm thấy không phải từ hay ho gì.

Bùi Vọng mất tự nhiên ho khan một tiếng, nói: "Chỉ cần có thể chết, thì cách chết nào cũng tốt."

Cô suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Nếu có thể tiện thể kiếm được tiếng tốt thì càng tốt."

[Không thì các người tưởng tại sao tôi phải vất vả cứu các người, đừng thật sự nghĩ rằng tôi là người tốt thích giúp đỡ người khác đó chứ?]

Mọi người: ... Quả nhiên!

Sắc mặt Ngư Tư Hà sượng ngắt, miễn cưỡng kéo khóe miệng: "Được chỉ giáo rồi."

[Mình cũng đâu có nói gì có tính xây dựng? Nhưng cách chết tốt nhất có lẽ là thượng mã phong*, tiếc là mình không có cái đó.]

*Có thể hiểu đơn giản là tình trạng đột quỵ xảy ra trong quá trình quan hệ tìиɧ ɖu͙©

May là muội không có cái đó, thật là được tổ sư gia phù hộ! Gương mặt tuấn tú của Tư Lãng đỏ lên, cả giận nói trong lòng.

Mặc dù Ngư Tư Hà không biết nhiều, nhưng đã từng thấy ba chữ này trong sách tiêu khiển, nhớ lại ý nghĩa của từ này, mặt nàng ửng đỏ, ngạc nhiên lại tức giận liếc nhìn Bùi Vọng. Trong đầu sư tỷ đang nghĩ gì vậy chứ!

Bùi Vọng bị nhìn một cái mà không hiểu ra sao, không khỏi có hơi chột dạ.

[Cô ấy trừng mắt nhìn mình làm gì, đừng nói là đã cảm nhận được sự bỉ ổi của mình đấy nhé? Tội lỗi tội lỗi...]

Mặt già của Phù Vân chân nhân cũng đỏ lên, nhưng không phải xấu hổ, mà là tức giận.

Tiểu Bùi, con là một cô nương trong trắng, sao trong đầu lại chứa những thứ, những thứ, những thứ bẩn thỉu như vậy, sư tôn chưa từng dạy con những thứ bẩn thỉu đó! Rốt cuộc là học từ đâu?

Thấy sư tôn đột nhiên đứng lại, Bùi Vọng có chút khó hiểu.

Tư Lang thấy tai sư tôn đỏ bừng, tình hình rõ ràng không ổn, vội vàng giúp che giấu: "Phía trước là thị trấn rồi, chúng đệ tử tự do hoạt động một lúc được không? Sư tôn?"

Văn Tích Mặc lấy lại tinh thần, nghiến răng ken két: "Được."

Bùi Vọng cầu còn không được, trong nháy mắt đã biến mất tăm, muốn đuổi theo cũng không biết đuổi theo hướng nào.

"Đây là... Thuấn Bộ của An sư thúc dạy, Bùi sư muội học khi nào vậy?" Tư Lang kinh ngạc, bản thân mình còn chưa nhập môn, Bùi sư muội đã tu luyện thành thạo rồi!

Lòng tự trọng của Đại sư huynh lại một lần nữa gặp khủng hoảng.

Hắn quyết định lần này về nếu An sư thúc xuất quan, nhất định phải học được chiêu này từ An sư thúc.

"Làm sao bây giờ?" Ngô Từ nói.

"Tìm một khách điếm nghỉ chân đi." Văn Tích Mặc vẫn còn đang tức giận, cũng không cười nữa, cụp mắt xuống, trông có vài phần giống như tiên tôn tiên phong đạo cốt nhưng lạnh lùng.

"Sau khi về, vi sư phải dọn dẹp lại tất cả sách vở trên núi một phen." Văn Tích Mặc đột nhiên nói, vẻ mặt kiên định: "Chắc chắn là những cuốn sách tiêu khiển đó đã dạy hư Tiểu Bùi!"

Mấy người nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt bất lực.