Tài giỏi thật. Đến Lâm Trì cũng phải bái phục vị sư tôn này.
Chẳng phải chỉ là chuyện này thôi sao?
Được, y liền chiều theo. Xem thử vị sư tôn của y còn bộ mặt như thế nào.
Đúng lúc này, bên ngoài kết giới truyền đến tiếng động.
"Sư tôn, Diệp Phi xuất quan rồi, đang ở đại điện chờ người đến chung vui."
Chỉ thấy Đình Khanh nhíu mày, mặt đầy vẻ khó chịu. Bình thường ai cũng nhận ra đã phá hỏng nhã hứng của hắn.
Hừ, y mặc kệ.
Có lẽ y dễ nguôi lòng, đối mặt với kẻ mình yêu lại chính tay gϊếŧ mình, y vẫn bình thản như không chuyện gì.
Nhưng thật sự ra, y căm phẫn lắm, nỗi tức giận, hối tiếc từng dâng đến tận cuống họng, đem cùng máu trào ra ngoài.
Có lẽ, đó là thứ quá khứ ngu ngốc, y thà quên còn hơn khắc trong tâm.
À, Diệp Phi.
"Sư tôn có thể mang ta đi cùng không?"
"Ngươi đi theo làm gì?"
Lâm Trì cười hì hì.
"Xem tiểu sư đệ"
Xem xem, tim của ta mang trong ngực đệ ấy thế nào.
Kiếp trước, vì sư đệ trúng độc, độc theo máu chạy đến tim. Chính vị sư tôn của y đã mới sống tim y cho sư đệ này đây.
Điện chính được trám ngọc, linh khí dồi dào bao phủ. Cùng với tiếng đàn và các sư tỷ múa kiếm.
Theo như Lâm Trì vừa tìm hiểu thì Diệp Phi đã luyện đến tầng thứ 9 của Nguyên Anh Kỳ. Được xem là nhân tài xuất chúng.
Lần này xuất quan có lẽ chuẩn bị cho lần độ kiếp dưới nhân gian sắp tới.
Ừm, đúng là sư đệ của ta, tốt lắm.
Bước vào đại điện, như lạc vào tiên cảnh. Lâm Trì đi phía sao Đình Khanh.
Đến chỗ ngồi, khi Lâm Trì ngước mắt lên, đối diện lại là một gương mặt lạ lẫm lại có chút thân thuộc.
Diệp Phi?
Rõ ràng lúc trước mỏng manh yếu đuối, bây giờ lại ra dáng nam nhân, mắt sắt mài sắt như vậy làm gì?
Xém chút Lâm Trì đã nhận không ra. Thấy đổi lớn thật.
Đối diện với ánh mắt tìm tòi của Lâm Trì, thì Diệp Phi lại đang suy tư gì đó.
Khi Lâm Trì thoát khỏi mớ suy nghĩ, lại bắt gặp được ánh mắt của Lâm Trì.
Chưa đến một phân (15s), Diệp Phi Phụng một búm máu ho khù khụ ngã xuống. Mọi người hỏng hốt vây quanh Diệp Phi.
Uầy, được mọi người chào đón thật, lúc trước y còn không bằng một góc của sư đệ. Thật sự xấu hổ quá.
"Kinh mạch Diệp Phi hỗn loạn rồi, bệnh tái phát rồi!"
Một người trong đám đông hét lên.
Diệp Phi có bệnh à?
Lâm Trì tiến đến xem thì thấy mặt Diệp Phi tái mét, run rẩy không ngừng. Các sư thúc liền đưa Diệp Phi đi.
Đệ ấy bệnh nặng như vậy?
Lâm Trì liền túm một người hỏi chuyện.
"Cho ta hỏi, Diệp Phi có bệnh gì à?"
"Ai da, ngươi vừa đến nên không biết, Diệp Phi có loại bệnh không thể tiết lộ, cứ hễ vài trăn năm tái phát một lần, đây là lần thứ hai, nhưng không ai biết bệnh gì."
"Nặng lắm sao?"
"Nặng, một lần tái phát sẽ tụt tu vì không phanh, hoặc nguy hiểm...Nhưng tại sao hôm nay lại tái phát nhỉ?"
Nói xong người kia chỉ biết lắc đầu rồi đi.
Lâm Trì hoang mang, lúc trước y nhớ trong tiểu thuyết làm gì có tình tiết này?
Xưa nay Diệp Phi chưa bao giờ bị bệnh nặng như vậy. Chẳng lẽ là trúng độc?
Một âm phù bây đến trước mặt Lâm Trì.
"Mời Lâm Trì đến điện phía nam."