Chương 14

Nhưng sau khi cha mẹ gặp nạn, cậu lo liệu hậu sự cho bọn họ xong, việc tiếp theo cậu làm chính là xin thôi học ở Đại học Tổng hợp Thủ đô.

Sau đó trong sự ngỡ ngàng và ngăn cản của mọi người, cậu đăng ký lại vào học viện quân sự.

--- thậm chí còn là khoa tác chiến.

Trong thời chiến, lực lượng quân đội rất cần thiết, những năm ấy, sinh viên khoa tác chiến tốt nghiệp từ Học viện Quân sự Thủ đô, đều ngầm được xem là những tân binh sẽ được đưa đến tiền tuyến để phục vụ.

Mỗi năm đều có vô số sinh mạng trẻ trung và non nớt tan biến nơi biên cương xa xôi.

Như những đóa hoa non trẻ chưa kịp nở rộ, đã phải héo úa trước khi bung nở.

Bạn học từng ra sức khuyên cậu: "Tôi hiểu cậu rất đau khổ, nhưng beta thực sự không thích hợp để vào học viện quân sự. Tiền tuyến quá nguy hiểm, rất nhiều alpha còn tử trận! Nếu thật sự muốn đi, cậu chọn ngành hậu cần hoặc chế tạo cũng được, cần gì phải chọn khoa tác chiến?"

Bạch Mục Tinh chỉ lắc đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh nói: "Tôi đã quyết định rồi."

Cậu vẫn luôn như vậy, đã quyết định điều gì, sẽ không do dự mà thực hiện.

---

Bạch Mục Tinh đã nộp đơn xin phép với người quản lý nghĩa trang, cậu muốn chuyển mộ phần của cha mẹ mình đi.

Người quản lý không che giấu nổi sự ngạc nhiên: "Cậu chắc chứ? Bây giờ mà muốn xin đất mộ ở Thủ đô tinh không dễ chút nào đâu."

Nghĩa trang này thuộc loại đặc biệt hẻo lánh và cũ kỹ, có thể thấy thông qua việc bọn họ vẫn còn sử dụng thẻ cảm ứng đã lỗi thời từ lâu, thay vì hệ thống cảm ứng kết nối với quang não cá nhân.

Nhưng ở Thủ đô tinh, đất đai đắt đỏ, ngay cả một mảnh đất mộ như thế này, nếu bỏ tiền ra mua, cũng không thể dưới hàng chục ngàn tinh tệ.

Bạch Mục Tinh không giải thích nhiều, chỉ nói: "Tôi định đến hành tinh khác sinh sống."

Người quản lý: "À… đổi nơi khác cũng tốt, bây giờ áp lực cuộc sống ở Thủ đô tinh quá lớn, giá nhà lại cao, ra ngoài làm ăn cũng tốt."

Người quản lý tuổi hơi cao, trên mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt hơi đυ.c ngầu, giống như một ông lão trên một trăm hai mươi tuổi.

Có vẻ nơi này ít người lui tới, không biết có phải người quản lý hơi cô đơn hay không, đã nói chuyện với cậu nhiều hơn vài câu.

"Tôi sắp nghỉ hưu rồi, đợi đến lúc nghỉ, tôi cũng sẽ về quê dưỡng già thôi."

Bạch Mục Tinh lặng lẽ lắng nghe.

Có lẽ cậu không phải là người giỏi lắng nghe, cậu thiếu sự tò mò, sẽ không kịp thời đặt câu hỏi khi đối phương ngập ngừng.

Nhưng có thể im lặng nghe người khác nói, điều đó cũng đã đủ với một ông lão đầy khát khao giãi bày này.

Người quản lý vừa lẩm bẩm vừa xử lý giấy tờ cho Bạch Mục Tinh.

Ông đã lớn tuổi, làm việc chậm chạp, Bạch Mục Tinh cũng không hối thúc, kiên nhẫn chờ đợi.

Ông bận rộn một hồi lâu, nói: "Đơn xin đã được nộp, khoảng nửa tháng nữa có thể đến lấy vật phẩm."

Ông ngước nhìn bầu trời tối dần, nhẹ giọng nhắc nhở: "Gần đây không yên bình, chỗ này lại vắng vẻ, thanh niên à, mau dùng tàu bay mà về nhà đi."

Gần đây, sau khi chiến sự ở biên giới kết thúc, có rất nhiều người từ các giới đến Thủ đô tinh, đi lại tấp nập, sự thay đổi nhân sự diễn ra liên tục và hỗn loạn.

Cùng với hội chứng căng thẳng sau chiến tranh lan rộng trong cộng đồng, tần suất tai nạn tại Thủ đô tinh tăng cao chưa từng thấy.

Trung tâm thành phố có đầy các camera nhỏ và lực lượng cảnh sát hiệu quả nhất nên không ai dám gây chuyện, nhưng khu vực ngoại ô như chỗ này thì chịu đủ cảnh tai họa.

Chỉ riêng các vụ ẩu đả trong tuần này đã xảy ra hàng chục vụ.