Chương 8: Quản lý Bùi có muốn mời người ta vào không?

Vương Thành Thành trầm mặc nửa ngày, nhất thời chưa nghĩ ra nên nói gì để hòa hoãn bầu không khí. Ngược lại, Tống Tụ - người nên được an ủi nhất lúc này lại cười rộ lên trước.

“Yên tâm đi, hết đêm nay là kết thúc hợp đồng rồi” xác nhận ngày tháng trên di động xong, Tống Tụ rũ mắt: “Bận rộn mười năm, nghỉ một ngày cũng không quá phận.”

“…… Tôi đặt đồng hồ trong ngăn tủ đầu giường vì sợ cậu uống say va đập vào đâu lại vỡ” Vương Thành Thành căm giận mà nói: “Sớm biết thế thì nên ném quách đi luôn cho rồi."

Cách màn hình cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng phát hỏa của đối phương, Tống Tụ cong môi: “Ừ.”

Đó là món quà mà Tần Triều Đông mua bằng khoản thù lao đóng phim lần đầu tiên để tặng cho Bùi Hàn, nhiều năm như vậy, nguyên chủ luôn mang theo bên người.

Bị bắt phải nghe toàn bộ đoạn đối thoại, Hoắc Dã mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, khi thanh niên đề cập sắp giải ước với Tần Triều Đông, mới thoáng nhướng đuôi lông mày lên.

Tống Tụ đã tinh chuẩn bắt được động tác nhỏ này của người đàn ông: “Sao thế?”

Anh đã ngắt điện thoại, đôi môi và gương mặt vì đau dạ dày mà tái nhợt mất huyết sắc, nhưng cố tình đuôi mắt lạ hơi đỏ lên, nhìn qua hình như vừa mới khóc không lâu.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến cảm giác áp bách như có thực thể ở quanh người anh.

Kể cả khi giờ phút này anh như bị đánh gãy xương cốt, ngồi cũng không ngồi đàng hoàng được.

“Không sao” Hoắc Dã lắc đầu, thần sắc như thường: “Tôi chỉ đang nghĩ, nếu để cho những người khác biết tin tức này, cửa phòng của quản lý Bùi sợ là sẽ bị gõ hỏng.”

Bùi Hàn, người đại diện kim bài.

Mộng tưởng, tiền tài, vinh quang, ai mà không muốn trở thành vị đỉnh lưu tiếp theo cầm kịch bản, đại ngôn đến mỏi tay chứ?

Nhưng mà nhiều năm qua không biết anh và công ty đã ngầm đạt thành hiệp nghị gì, sau khi liên tiếp giúp ba bốn tiểu hoa tiểu sinh bạo hồng thì Bùi Hàn không còn dẫn nghệ sĩ nào khác ngoài Tần Triều Đông.

Một người cũng không có.

“Tới trước thì được" Nghe ra đối phương cũng không ác ý, Tống Tụ lười biếng giương mắt, ánh mắt dừng trên người Hoắc Dã: “Nếu thực sự có ai tới, tôi chỉ có thể nói với người đó……”

“Trong phòng đã có người.”

Đối với câu vùi đùa giống như đang tán tỉnh này, nếu đổi thành bất luận người nào, dù là trai hay gái, ngồi đối diện Hoắc Dã, hắn chắc chắn sẽ không hề do dự mà xoay người rời đi.

Chỉ có mỗi Bùi Hàn, dù trời sập xuống đối phương cũng không có khả năng dây dưa với bạn bè của Tần Triều Đông.

“Tôi cho rằng quản lý Bùi không muốn nhìn thấy tôi.” Hoắc Dã nhàn nhạt ám chỉ.

Bị hạ thuốc xong còn tắm nước lạnh, giờ giọng hắn có chút khàn, so với ngày xưa càng thêm trầm thấp.

Tống Tụ hiểu rõ: “Bởi vì Tần Triều Đông?”

“Thầy Hoắc không khỏi nghĩ tôi quá lụy tình rồi.”

“Vậy phải làm phiền quản lý Bùi thu lưu tôi một đêm rồi” Hoắc Dã thuận nước đẩy thuyền đặt tay lên sofa: “Sofa cũng khá rộng, say rượu hại thận, quản lý Bùi cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”

[Thu lưu?]

Tống Tụ hừ cười: [Thấy không Tiểu Mười Hai, hắn đây là sợ Lương Hạo Vũ đang chờ bắt người ở dưới đó.]

Nếu chỉ luận giá trị võ lực thì mười tên Lương Hạo Vũ cũng không đủ cho Hoắc Dã đánh, nhưng dù sao Hoắc Dã cũng là minh tinh, một khi bị chụp ảnh sẽ rất phiền toái.

Ở lại chỗ của anh, hiển nhiên là an toàn hơn nhiều.

“Nếu thầy Hoắc không ngại thì xin cứ tự nhiên” Trước khi người đàn ông lại mở miệng lần nữa, Tống Tụ đứng dậy rời đi: “Cảm ơn thì không cần.”

Dù sao về sau cũng sẽ không gặp lại

Cái gì mà thức thâu đêm đàm phán xa giao, gameshow, đại ngôn, phim truyền hình, bao gồm cả bộ mặt giả mù sa mưa của Tần Triều Đông nữa, chào tạm biệt tất cả.

Ai mà ngờ, năm tiếng sau.

Trời mới tờ mờ sáng, động tịnh có thể so với phá cửa đã đánh thức người từ trong giấc ngủ say, đột nhiên ngồi thẳng dậy, Tống Tụ mang theo một thân áp suất thấp, nhíu mày ra khỏi phòng ngủ: “Hoắc……”

“Là Tần Triều Đông.”

Người đàn ông cũng đồng dạng bị đánh thức đang đứng ở cạnh cửa, quay đầu hạ thấp âm lượng nói. Qua một đêm áo choàng tắm đã có chút lỏng lẻo, hắn mặt vô biểu tình nhìn về phía anh: “Quản lý Bùi.”

“Có muốn mời người ta vào không?”