Chương 7: Nhất đao lưỡng đoạn

Đại não nóng đến phát trướng giờ đã quay về thanh minh, lúc này Hoắc Dã mới chú ý tới, tay trái của đối phương thiếu một chiếc đồng hồ hình sao trời mà đối phương đã đeo nhiều năm, cổ tay lộ ra dưới áo sơ mi gầy đến mức hơi nắm chặt một chút là có thể bẻ gãy.

Xuống chút nữa, là đôi chân trần trông tinh xảo hơn chân nam giới bình thường, mạch máu nổi lên, đầu ngón chân mượt mà.

Xem ra thời điểm đối phương đi cứu hắn xác thật khá gấp, ngay cả tất cũng chưa đi.

Phòng bị trong lòng Hoắc Dã đã dần dần tan đi.

Nếu không, lấy phong cách ngày thường của vị quản lý Bùi này, tuyệt đối sẽ bọc kín mít chính mình.

“Hai phần, nếu cậu đói bụng thì có thể ăn.”

Vốn dĩ chỉ thuận miệng mời để đỡ phải lãng phí lương thực, nhưng khi Tống Tụ dư quang quét quá, thấy bố dáng giờ phút này của Hoắc Dã, dưới đáy lòng lập tức huýt sáo.

Kích cỡ áo choàng tắm khá dài, vậy mà mặc trên người hắn lại có vẻ hơi nhỏ. Vì không có cúc áo nên đai lưng dù buộc cẩn thận thì vẫn có thể nhìn thấy bộ ngực tinh tráng vẫn còn vệt nước, cùng với hình dáng cơ bụng ẩn hiện bên dưới.

Tú sắc khả xan(1), ăn với cơm có thể khiến anh uống thêm hai chén nước cơm.

(1)Tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể thay thế món ăn.

4404 nhớ kỹ thủ tục, lạnh nhạt nói […… Lưu manh.]

Trên đầu chứ "sắc" có một cây đao, không thấy tên phú nhị đại kia bị đánh thành gấu trúc luôn rồi à?

Nhưng bất đắc dĩ là trời sinh ký chủ của nó đã có bề ngoài lạnh nhạt, kỹ thuật diễn lại được mài giũa qua vô số nhiệm vụ. Vậy nên Hoắc Dã, người mà hơn mười phút trước còn bị đồng tính mơ ước, cư nhiên không có nửa điểm cảnh giác, thoải mái hào phóng ngồi xuống chỗ cách Tống Tụ không xa.

Tống Tụ sâu kín: [Ai bảo tất cả mọi người cho rằng ta vẫn khăng khăng một mực yêu Tần Triều Đông chứ.]

Lấy tiền làm việc, anh đương nhiên sẽ đi theo thiết lập của nguyên chủ, đối với tra nam thì hỏi han ân cần, thâm tình không hối hận, ở mỗi tình tiết mấu chốt trong cốt truyện thì nghiêm túc trợ công, cho đến khi đạt được kết cục.

Lần này cũng giống vậy, Tống Tụ lựa chọn xuyên đến hai năm trước, khi Tần Triều Đông và Lâm Gia Nhạc mới quen nhau, thay Bùi Hàn chịu tai nạn máy bay, thay Bùi Hàn vượt qua đoạn thời gian thống khổ nhất trong sinh mệnh của đối phương, để nguyên chủ có thể bứt ra, một lần nữa bắt đầu cuộc đời mới.

…… Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Cứ việc nhiệm vụ còn đang tiếp tục, nếu không có tích phân, anh tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch hồ hồ đuổi theo phía sau tra nam diễn tiết mục lãng tử hồi đầu, gương vỡ lại lành.

Dù đây là nguyện vọng của chính Bùi Hàn cũng không được.

Tiểu thuyết cũng đã kết thúc, ai còn quan tâm tới thiết lập nhân vật làm gì. giải ước, từ chức xong, tiền tiết kiệm trong thẻ tiền của anh cũng đủ để anh tìm một nơi thoải mái dễ chịu mà dưỡng lão.

Chỉ cần anh không chết, Tần Triều Đông sẽ không nổi điên khiến thế giới tan vỡ rồi ép bức Cục xuyên nhanh phải quay lại thời gian. Tống Tụ chỉ cần sống thọ và chết tại nhà là có thể kết thúc cái nhiệm vụ xui xẻo này.

Có lẽ sẽ khá tốn thời gian, nhưng thứ mà nhân viên xuyên nhanh không thiếu nhất chính là kiên nhẫn và thời gian.

4404 không thể lý giải logic của ký chủ: [Không phải ngươi vội vã về hưu à?] ở thế giới chủ.

[Dù sao cũng phải giải quyết hậu quả cho bảy thế giới, gấp cái gì.]

Sau khi đã hạ quyết tâm, cảm giác say vốn dĩ bị lý trí mạnh mẽ áp xuống giờ đang chậm rãi dâng lên, Tống Tụ liếc mắt nhìn Hoắc Dã ngồi ngay ngắn bên cạnh, chậm rì rì dựa vào sofa, cả người dần dần thoát lực: [Mà cái này cũng không khác gì về hưu cả.]

Nhưng di động trong túi áo khoác lại cứ một hai không chịu để yên cho anh tại thời điểm này.

“Alo?”Vừa bấm nghe giọng nói oang oang của Vương Thành Thành đã lập tức truyền ra: “Tần Triều Đông lại phát điên gì vậy? Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi liên tục hỏi cậu ở đâu.”

Tống Tụ bất động thanh sắc đưa điện thoại ra xa chút, “…… Tôi chặn hắn ta rồi.”

Đầu bên kia điện thoại rõ ràng nghẹn lại, thân là bạn nối khố, Vương Thành Thành quá hiểu Bùi Hàn công tu phân minh bao nhiêu, cũng hiểu Bùi Hàn không phải là người hành động theo cảm tình. Đã chặn số tức là đối phương thật sự định nhất đao lưỡng đoạn(2) với Tần Triều Đông, thậm chí đã làm tốt chuẩn bị để rời khỏi cái vòng này.

(2)Nhất đao lưỡng đoạn: Chặt 1 nhát đứt làm 2 khúc, chỉ thái độ kiên quyết, dứt khoát chấm dứt một việc gì đó.