Đây dường như là lần đầu tiên Hoắc Dã nhìn thẳng vào đôi mắt của “Bùi Hàn”.
Trong ấn tượng của hắn, đối phương hầu như toàn đứng phía sau Tần Triều Đông, cảm giác tồn tại cực thấp, rất giống một bóng dáng nặng nề lại không thú vị, làm người khác tự động xem nhẹ khuôn mặt đẹp của anh.
Con ngươi ngăm đen nhìn về phía hắn, dưới ánh đèn chiếu rọi, đôi mắt đào hoa như nhiễm lên một tầng ánh nước. Hoắc Dã hơi ngây người nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, biểu tình tự nhiên mà đứng thẳng dậy: “Xin lỗi, nóng lòng thoát thân.”
Tống Tụ không nói gì chỉ dùng tay xoa xoa bụng.
Nhớ lại lúc đó vì để cho càng chân thật hơn, anh liền rót một đống rượu mạnh xuống cái bụng rỗng, lúc này bụng đang vô cùng đau đớn, nào còn có tinh lực đi lý luận với Hoắc Dã.
Anh đã quen với việc phải mang những đặc trưng cơ thể của nguyên chủ, tuy thân xác này là của anh, nhưng lại trăm phần trăm kế thừa bệnh đau dạ dày của Bùi Hàn, dù đã cố gắng điều dưỡng hai năm nhưng cũng không hoàn toàn tốt lên được.
Ai bảo nguyên chủ thường xuyên thức đêm tăng ca, trong các bữa tiệc còn muốn chắn rượu giúp tra nam chứ. Ngoại trừ hai năm gian nan nhất khi mới vào nghề, anh quả thực bảo hộ Tần Triều Đông giống như bảo hộ một đóa hoa kiều quý vậy.
“Cho cậu mượn phòng tắm, đừng ngất ở bên trong là được.”
Bát cháo mà lúc trước Vương Thành Thành mua hẳn là vẫn còn nóng, Tống Tụ bước qua Hoắc Dã, không hề phòng vệ mà lộ ra phía sau lưng.
Anh rất cao, nhưng so với Hoắc Dã thì thấp hơn nửa cái đầu.
Lúc vừa mới bị thanh niên kéo về phòng, Hoắc Dã đã phát hiện ra người này gầy đến lợi hại, dưới chiếc áo sơ mi rộng thùng thình phảng phất chỉ còn toàn xương là xương, cộm lên làm hắn khó chịu.
Nhớ tới vị vai chính nổi bật nhất tối nay của giới giải trí, Hoắc Dã thấp giọng nói câu cảm ơn, không truy vấn cũng không nhắc tới chuyện thương tâm của đối phương.
Kỳ thật hắn đã sớm đoán được kết cục của Tần Triều Đông và Bùi Hàn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Triều Đông, Hoắc Dã đã biết đây là loại người có thể không màng tất cả mà bò về phía trước. Bề ngoài hắn ta khiêm tốn có lễ nhưng trong xương cốt lại tâm cao khí ngạo, sau lại càng thêm dối trá, cố gắng đắp nặn nhân thiết hoàn mỹ.
Nhưng cố tình Bùi Hàn và hắn lại giống nhau, đã từng chứng kiến những ngày tháng mà Tần Triều Đông chật vật nhất.
Trong cái vòng này không phải cứ có kỹ thuật diễn tốt là được, cũng không ai có thể mãi mãi đứng trên đỉnh mà không suy tàn. Vô luận Tần Triều Đông có không thích Bùi Hàn đến mấy thì hắn ta đều sẽ không thừa nhận.
—— đồng tính luyến ái, còn là với người đại diện của chính mình, trên đời không có bức tường nào mà không có, chỉ cần bị nhìn ra một chút mờ ám, thứ chờ đợi Tần Triều Đông chính là rất nhiều người thoát fans.
Nhưng Lâm Gia Nhạc không giống vậy.
Lâm Gia Nhạc là con trai của đạo diễn nổi tiêng Lâm Thanh Tùng, là đừa con như châu như ngọc mà ông có lúc tuổi già.
Truyền thông được đút lót, fans lại kêu gọi bảo vệ riêng tư của thần tượng, tuy ngoại giới không biết tình hình nhưng người trong vòng đều sáng tỏ.
Chỉ cần dỗ dành vị tiểu thiếu gia này, chẳng khác nào bắt được tấm vé VIP thông hành đến màn ảnh lớn. Đạo diễn giỏi, kịch bản hay, đều là những thứ khả ngộ bất khả cầu(1). Nếu đem ra so sánh thì loại tình cảm mà chắc chắn sẽ khiến hắn ta mất fans tính là cái gì?
(1)Khả ngộ bất khả cầu: Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, dù cầu nguyện cũng không được.
Đứng giữa vòng danh lợi, từ trước đến nay Hoắc Dã không hề sợ khi dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán người khác, huống chi diễn viên rất mẫn cảm đối với cảm xúc. Suốt mười năm, hắn không tin Tần Triều Đông không hề phát hiện tình cảm của Bùi Hàn.
Ngay cả một người ngoài như hắn cũng có thể nhìn ra được, làm sao Tần Triều Đông có thể thật sự là một tên đầu gỗ?
“Ào ——”
Dòng nước lạnh đổ ập xuống, Hoắc Dã vô tình trộn lẫn vào vấn đề cảm tình của “bạn tốt”, nhắm mắt điều chỉnh một lát, sau khi xác định dược hiệu đã hết mới mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.
Trên sofa, Tống Tụ đang ăn cháo.
Chính xác mà nói, là nước cơm.
Anh không muốn ăn gì, chỉ máy móc nhét đồ ăn vào trong miệng, hy vọng có thể làm ấm dạ dày.