Chương 50: Tôi thích anh.

Trợ lý trẻ âm thầm siết chặt tay.

Cô muốn cứ vậy mà đáp ứng, muốn an ủi đối phương lại bị thanh niên im lặng dùng ánh mắt ngăn cản.

Tông Tụ hỏi lại bằng một cách có thể nói là lạnh lùng: “Nguyện ý làm tất cả? Cô thật sự biết rõ mình sẽ gặp phải những gì sao? Chửi rủa, nhục nhã, thuyết âm mưu…… Dư luận không chỉ có mỗi mặt tốt thôi đâu."

“Diện mạo, dáng người, tính cách và cả quá khứ của cô sẽ bị phơi bày ra ánh sang, mặc người bình phẩm, dù vậy cô cũng nguyện ý sao?”

Lần đầu tiên trợ lý trẻ cảm thấy Tống Tụ thật xa lạ và đáng sợ, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương, người thanh niên bình tĩnh đến mức tàn nhẫn.

Nhưng cố tình lý trí lại nói cho cô biết anh Bùi không sai. Nếu Lâm Văn không thể thừa nhận những thứ này thì tốt hơn hết là chuyển sang thành phố khác và bắt đầu lại một lần nữa.

Dù rất bất lực.

Nhưng cuộc sống đôi khi khốn nạn như vậy đấy.

Nghe được lời này, Lâm Văn thoạt nhìn càng kiên cường hơn: “Tôi biết rõ.”

“Câu trả lời của tôi sẽ không thay đổi.”

“Tôi hiểu rồi.” Tống Tụ gật đầu lấy laptop mang theo người ra ——

“Trước tiên chúng ta chứng thực các chi tiết đã.”

……

Khi hoàng hôn buông xuống, cuộc hội nghị trong hoàn cảnh đơn sơ này thuận lợi kết thúc.

Lâm Văn cầm cốc thủy tinh đứng trước cửa sổ, từ xa nhìn về phía bóng dáng thanh niên và cô gái xuống lầu rời đi.

Cốc nước ấm trên tay có cho thêm đường, tuy không nhiều lắm nhưng lại rất ngọt. Là cô gái tên Đỗ Lị kia đã đặc biệt vào bếp đun cho cô.

Di dộng đã lâu không sử dụng bỗng dưng rung lên, Lâm Văn cúi đầu nhìn, là một tin nhắn cùng rất nhiều hình ảnh đến từ WeChat quản lý Bùi mà cô mới trao đổi.

[Vẫn còn rất nhiều người quan tâm cô.]

Một câu trần thuật ngắn gọn hữu lực, chứng cứ là từng ảnh chụp lại lời nhắn của fans, có lo lắng, có an ủi cũng có chờ mong cô trở về.

[Tỷ tỷ có khỏe không?]

[Mệt mỏi thì chị nghỉ ngơi nhiều vào nhé.]

[Chờ mong bài bát mới! Tỷ tỷ, nhóm Rừng Rậm Nhỏ thật sự siêu thích chị!]

Trong phút chốc, Lâm Văn - người mà đã không còn khóc sau tang lễ của mẹ nữa giờ lại che miệng, nước mắt rơi như mưa.

*

Một tuần sau dưới sự thúc đẩy của Tống Tụ, tin tức “Lương Hạo Vũ của Giải trí Tân Tinh tiếp nhận điều tra của cảnh sát về tội cưỡиɠ ɠiαи” đã nhanh chóng truyền khắp mạng.

[Lương Hạo Vũ? Ai thế.]

[Đã tiềm thử, không phải nghệ sĩ mà là cao tầng, con trai chủ tịch Tân Tinh.]

[Bố tao là XX?](1)

(1)Bắt nguồn từ câu nói nối tiếng "Bố tao là Lý Cương" bên Trung. Ngày 16/10/2021 một gã con ông cháu cha đã gây tại nạn xe, khiến một người tử vong, một người bị thương nặng. Sau khi sự việc xảy ra, gã còn nói với nạn nhân rằng: "Cứ kiện đi nếu mày có thể. Vì bố tao là Lý Cương." Kể từ đó, câu nói này đã trở thành câu nói phổ biến của cư dân mạng bên Trung nhằm chế nhạo những tên “phú nhị đại” độc đoán.

Là người bị hại đầu tiền đứng ra công khai lên án Lương Hạo Vũ, Lâm Văn đương nhiên sẽ bị chú ý nhiều nhất. Có người ủng hộ duy trì cô, cũng có người cảm thấy cô đem chuyện này lên mạng là vì muốn nổi tiếng, càng có người cho rằng Lương Hạo Vũ đẹp trai có tiền, không cần thiết làm chuyện như vậy, tám phần là bị tính kế.

Giải trí Tân Tinh cũng chen vào khuấy cho đυ.c nước, nói rằng hai người là kết giao bình thường, chia tay trong hoà bình, còn lấy ra ký lục Lương Hạo Vũ chuyển khoản cho Lâm Văn sau khi xong việc để bịt miệng. Bọn họ bôi nhọ Lâm Văn giở công phu sư tử ngoạm, muốn tiếp tục kiếm thêm tiền kếch xù dưới danh nghĩa "bồi thường tổn thất tinh thần" nên mới tự đạo diễn như vậy.

Nhưng số tiền này Lâm Văn chưa từng động vào, hơn nữa trong tay cô còn có lịch sử trò chuyện, ghi âm, cùng với chứng cứ thuyết phục nhất - báo cáo kiểm tra.

Tống Tụ, người thao tác phía sau đã sớm đoán được kịch bản tẩy trắng của Lương Hạo Vũ. Anh không thả tất cả chứng cứ ra một lúc mà là để mặc Giải trí Tân Tinh giảo biện giúp cậu chủ, mỗi khi đối phương đưa ra một lý luận tẩy trắng thì Tống Tụ liền đập cho một búa, từng nhát một, trực tiếp đập Lương Hạo Vũ tới sứt đầu mẻ trán.

—— giống như câu chuyện "Sói tới rồi", quá tam ba bận, thứ anh muốn chính là Lương Hạo Vũ, thậm chí là toàn bộ GIải trí Tân Tinh, mất đi tín nhiệm của công chúng.

Cùng lúc đó, Tống Tụ cũng không quên bảo Tiểu Mười Hai chặn lại những bức ảnh chụp Lâm Văn mà có khả năng sẽ bị Lương Hạo Vũ chó cùng rứt giậu(2) thả ra.

(2)Chó cùng rứt giậu: chỉ những người liều lĩnh, làm bậy làm bạ, hành động thiếu suy nghĩ và sự cân nhắc khi bị đẩy đến đường cùng, không còn cách nào khác.

Hoắc Dã cũng nhìn thấy tin tức.

Ban đầu hắn cũng không liên tưởng sự việc này đến trên người mình, mãi cho đến khi người đại diện cũ của hắn, Lý Huân gọi điện tới.

“Hoắc Dã à, Hoắc Dã, lúc trước anh sai rồi, được không? Anh xin lỗi cậu! Là anh mắt mù!”

Một trận xin lỗi rối rít ấp xuống, đầu bên kia điện thoại chưa từng ăn nói khép nép đến thế: “Cầu xin cậu giúp anh, không, giúp anh nói vài lời hay, Tiểu Lương tổng biết sai rồi, bọn anh cũng chỉ là một đám người kiếm sống dưa vào công ty thôi.”

Lần này danh tiếng hoàn toàn vỡ nát rồi, về sau còn nghệ sĩ nào dám ký với Tân Tinh nữa?

Hoắc Dã hoàn toàn không biết gì: “Tôi? Nói vài lời hay?”

“Đúng vậy, cậu đi tìm Bùi Hàn bảo anh ta dừng tay đi, chủ tịch nói giá cả có thể thương lượng, cũng bảo sẽ bồi thường đầy đủ cho Lâm Văn” Lý Huân lầm tưởng sự tình có cơ hội chuyển đổi, vội vàng nói: “Nếu không thì sao đang êm đẹp anh ta lại quản việc này làm gì, còn cắn chết không buông, khẳng định là đang trút giận cho cậu.”

“Cho nên chỉ cần cậu ra mặt, chắc chắn……”

Nội dung phía sau, Hoắc Dã không nghe tiếp nữa.

Hắn nhớ tới lúc mới gặp, thanh niên biết hắn diễn kịch nhưng vẫn đỡ lấy tay hắn;

Nhớ tới thanh niên đứng ra bảo vệ hắn trước mặt Lương Hạo Vũ rồi bị gã trào phúng;

Nhớ tới thanh niên một lần lại một lần nói hắn cứ yên tâm, lại nhớ tới bộ dáng thanh niên vì công khai chứng cứ Lâm Gia Nhạc bôi đen hắn mà không chịu nhượng bộ dù chỉ một bước, cố gắng tranh cãi với cấp trên.

—— nguyên lai tất cả những ủy khuất mà mình phải chịu, đối phương đều không quên.

Thanh niên là mặt lạnh mềm lòng, Hoắc Dã luôn biết điều đó.

Việc đối phương giúp Lâm Văn cũng chưa chắc là vì hắn.

Nhưng Hoắc Dã vẫn cao hứng.

Loại cao hứng này cứ kéo dài cho đến khi hắn lái xe tới dưới chung cư của thanh niên, bấm mật mã mở cánh cửa đang khép chặt kia ra.

Tống Tụ vừa tắm xong đang ôm gối dựa, mở laptop ghé vào sofa tăng ca.

GIải trí Tân Tinh là đối thủ của Giải trí Muse nên anh không tốn nhiều công sức đã thuyết phục được Liêu tổng đối phó với TânTinh. Nhưng cả bộ phận quan hệ công chúng đều đang bận rộn, Tống Tụ cũng không nhàn rỗi.

Đột nhiên nghe thấy tiếng tích tích phát ra từ khóa điện tử ở cửa, anh nâng eo, lộ ra đôi mắt đen nhánh ẩm ướt từ sau sofa, rất giống một chú nai con bị giật mình thò đầu ra từ trong rừng.

“Hoắc Dã?” Ánh đèn chiếu sáng đôi mắt đào hoa long lanh, lúc thấy rõ người tới là ai, Tống Tụ kinh ngạc: “Sao……”

Còn chưa dứt lời anh đã bị người đàn ông bước nhanh tới gắt gao ôm vào lòng.

“Tôi thích anh.”

Tiếng tim đập như nổi trống bên tai, trong hơi thỏ nóng rực, Tống Tụ nghe thấy Hoắc Dã nói: “Tôi thích anh.”

“Chúng ta ở bên nhau nhé.”