Suy nghĩ nhanh chóng thay đổi, Tống Tụ móc di động ra, tanh tách chụp lại bộ dáng chật vật của Tiểu Lương tổng trong phòng khách, nhướng mày đưa mắt ra hiệu cho trợ lý trẻ bên cạnh: “Đi cởi trói cho Tiểu Lương tổng.”
“Nếu không những bức ảnh này sẽ xuất hiện trong vòng bạn bè của tôi, hoặc là trước mặt bố của ngài, sự việc đêm nay phải xóa bỏ toàn bộ, coi như chưa có gì phát sinh qua.”
“Phi!” Tiểu Lương tổng oán hận phun cặn táo trong miệng ra, châm chọc nói: “Được lắm, Bùi Hàn, mày đúng là con chó của Tần Triều Đông, không chỉ cả ngày kêu gâu gâu với hắn ta, mà còn muốn xen vào việc của bạn hắn ta nữa.”
Trợ lý trẻ theo bản năng nhìn thần sắc của thanh niên đứng ở cửa.
Đối phương lại không có bất cứ phản ứng gì.
Chỉ có mỗi Hoặc Dã đang nhắm mắt giả bộ bất tỉnh mới nhận ra cơ thể bên dưới đột ngột cứng đờ.
Chưa bao giờ thực sự tín nhiệm bất cứ kẻ nào trong vòng danh lợi này, hắn đương nhiên không có khả năng tùy tiện phó thác chính mình cho Bùi Hàn, lúc này giả vờ cũng chỉ là muốn mượn “hôn mê” để đối phương giúp mình xử lý Tiểu Lương tổng.
Trên thực tế, tình hữu nghị của Hoắc Dã và Tần Triều Đông vô cùng plastic.
Khi mới vào nghề, hắn và Tần Triều Đông từng làm diễn viên quần chúng ở một đoàn phim, nói lời thoại thiểu năng trí tuệ, quát mắng sai sử, mặc trang phục rẻ tiền lại vừa bẩn vừa dơ của diễn viên quần chúng. Đại khái đoạn thời gian đó là quá khứ mà Tần Triều Đông không muốn đề cập đến nhất
Thế nên sau này, mỗi khi hai người gặp mặt, Hoắc Dã đều có thể cảm nhận được sự chán ghét ẩn dưới bề ngoài ôn hòa của đối phương.
—— sự chán ghét toát ra từ trong xương cốt, giấu cũng không giấu được.
Hoắc Dã biết rõ, Tần Triều Đông thường xuyên đề cập "tình anh em" giữa hai người, đơn giản là muốn tìm cảm giác ưu việt trên người kẻ thất bại từng có cùng vạch xuất phát với mình, mà hắn cũng vừa hay cần có nhiệt độ.
Cho nên hắn mới có thể lựa chọn phối hợp, thờ ơ lạnh nhạt nhìn đối phương khoe mẽ.
Cho nên hắn mới không hề áy náy mà lợi dụng Bùi Hàn.
Nhưng khi nghe thấy Bùi Hàn bị vũ nhục, Hoắc Dã vẫn cảm thấy không thoải mái như cũ. Dù thế nào thì tình cảm mấy năm như một này cũng không nên trở thành lý do để bị công kích.
Đặc biệt là trong giới giải trí.
Tống Tụ cũng không để mấy câu chó sủa của vị Tiểu Lương tổng nào đó trong lòng, anh chỉ thấy nắm tay có hơi ngứa, đơn thuần muốn đấm đối phương một cái thôi.
Thay cho Bùi Hàn, cũng thay cho anh.
Nhưng mà người đang đè lên vai anh thực sự quá nặng, Tống Tụ cúi đầu yên lặng trợn mắt, nhận mệnh đỡ lấy eo Hoắc Dã đi ra bên ngoài, coi hắn là bao cát.
Tuy nhiên trong mắt người khác thì là anh bị chọc trúng tâm sự, vô lực phản bác.
Trợ lý trẻ cố ý để lại nút thắt không thèm mở, nhanh chóng đuổi kịp: “Quản lý Bùi……”
Gọi xong, trợ lý trẻ mới kinh ngạc phát hiện chính mình kỳ thật cũng không ra được câu an ủi nào. Tuy cô vào giới này muộn những đã nghe qua rất nhiều bát quái giữa quản lý Bùi và thầy Tần, chưa nói đến thực hư như nào nhưng mười năm làm bạn thì không thể giả được.
Hôm nay là ngày đáng chúc mừng nhất trong sự nghiệp của thầy Tần, từ khi bắt đầu đến lúc trao giải, lại đến màn thông báo long trọng và lãng mạn, hot search chiếm mấy vị trí. Tiệc tối y hương tấn ảnh(1) còn chưa kết thúc, nhưng vị quản lý Bùi luôn đứng phía sau thầy Tần đã sớm xuống sân khấu.
(1)Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những bữa tiệc xa hoa.
Phát biểu khi đoạt giải của thầy Tần càng là một chữ cũng chưa nhắc tới đối phương.
“Không sao, ngủ một giấc là ổn, hoặc là gọi cậu ấy dậy tắm nước lạnh.” Đã gặp quá nhiều tình huống tương tự, hiểu nhầm trợ lý trẻ đang lo lắng cho bao cát gần 1m9 trong ngực mình, Tống Tụ an ủi.
“Hoặc là cô muốn đưa hắn đi bệnh viện? Tuy rằng hiện tại sự chú ý của truyền thông đều ở chỗ Tần Triều Đông, nhưng nhỡ đâu bị chụp được……”
“Không không không, tôi nghe theo quản lý Bùi.” Phi thường rõ ràng năng lực bịa đặt của các tài khoản marketing, trợ lý trẻ vội vàng lắc đầu, có lẽ là ảo giác của cô, đêm nay quản lý Bùi dường như không còn lạnh nhạt giống bình thường, làm cô không tự chủ được dựa dẫm vào đối phương.
“Mang căn cước không?” Theo thói quen định tiến vào hình thức làm việc, Tống Tụ đang muốn để trợ lý trẻ xuống lầu thuê một gian phòng, bỗng nhớ tới Tiểu Lương tổng cũng ở trong khách sạn này.
“…… Thôi” Tống Tụ biệt nữu lấy thẻ phòng ra, nói: “Nếu cô có thể liên hệ được Lý Huân, bảo anh ta tới chỗ tôi đón người.”
Tuy rằng anh cảm thấy khả năng này gần như bằng không.
Trợ lý trẻ gục đầu xuống, ngượng ngùng ừ một tiếng.
Lý Huân —— người đại diện của anh Hoắc, sau tiệc đống máy đã biến mất, cô đã gọi mười mấy cuộc cho gã nhưng đối phương không nghe máy. Nghe nói khi anh Hoắc mới ra mắt rất cần tiền, trực tiếp ký mười năm “khế ước bán mình” với Giải trí Tân Tinh. Giờ hợp đồng sắp đến hạn, trong công ty vẫn luôn bàn tán việc anh Hoắc muốn đi ăn máng khác, ngẫm lại chắc là thật.
Nếu không thì dù Lý Huân thường xuyên xung đột với anh Hoắc trên phương diện công việc thì cũng không đến mức khác người như thế.
Với tính huống bây giờ thì cô không tiện ở lại, mà quản lý Bùi có tiếng là giữ mình trong sạch trong giới. Thực ra so với Lý Huân, cô càng muốn anh Hoắc được người kia chiếu cố hơn.
“Cảm ơn quản lý Bùi, đây là số điện thoại của tôi” Trợ lý trẻ luôn mang theo giấy bút bên người, nhanh chóng viết một chuỗi con số rồi xé xuống, nghiêm túc khom lưng đưa qua: “Mở máy 24 tiếng, có việc thì ngài cứ tùy thời liên hệ tôi.”
Cửa phòng khép lại, hai giây sau, đèn cảm ứng ở huyền quan sáng lên, Hoắc Dã đang chuẩn bị dùng tư thế tự nhiên nhất để thanh niên ném lên sofa, bỗng nhiên cảm nhận được đối phương đã buông lỏng bàn tay đặt bên hông mình.
“Vừa rồi lúc Lương Hạo Vũ mắng tôi, cậu chớp mắt.”
Áo sơ mi sạch sẽ bị cọ loạn thành một đoàn, thanh niên lười biếng dựa trên cửa, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, giơ tay sờ sờ sườn cổ hơi phiếm hồng của mình, cúi đầu đối diện ánh mắt trấn định của người đàn ông.
“Lông mi quá dài.”
“Rất ngứa.”