Không cần Tiểu Mười Hai phát sóng trực tiếp thì Tống Tụ cũng có thể đoán được tình huống bên ngoài —— cười như nào, cười ở góc độ nào thì thích hợp nhất với mặt Tần Triều Đông, mấy thứ này Bùi Hàn đã từng cùng đối phương luyện qua vô số lần.
Chỉ cần nghe Tần Triều Đông trái lương tâm hàn huyên thôi là Tống Tụ đã thấy mệt rồi.
Đúng vào lúc này, anh mới hậu tri hậu giác ý thức được: Người đều đi rồi mà mình vẫn ôm Hoắc Dã không buông tay.
“…… Chúng ta cũng đi thôi.”
Sau khi bỏ lỡ khoảnh khắc mãnh liệt và xúc động nhất, bầu không khí đã không còn nữa, Tống Tụ quyết đoán nuốt trở cậu hỏi chưa kịp ra khỏi miệng, ra vẻ trấn định mà ngồi dậy, chỉnh lại quần áo.
Hoắc Dã "ừ" một tiếng nhưng vẫn ngồi tại chỗ.
Ánh mắt dõi theo hành động của anh.
Cổ tay áo, cổ áo, ngón tay, hầu kết……tầm mắt bên cạnh giống như thực chất. Cuối cùng Tống Tụ không thể nhịn được nữa, trực tiếp hạ lệnh: “Đi lái xe.”
Người đàn ông mấy phút trước còn dùng lý do không uống rượu để khoa khoang bản thân ngoan ngoãn như nào, giờ đây cũng chịu thu liễm.
Xung quanh yên tĩnh lại.
Chắc đoàn phim và nhóm diễn diên đã đi xa.
Thừa dịp đối phương xuống xe đổi chỗ ngồi, Tống Tụ yên lặng đỡ trán cúi đầu nhặt khăn tẩy trang không biết đã bị mình ném đi đâu, trùng hợp nhìn thấy màn hình di động sáng lên:
[Tôi sẽ chia tay với Lâm Gia Nhạc.]
Là một dãy số xa lạ.
Phía dưới là một loạt cuộc gọi nhỡ.
Tông Tụ mắt cũng chưa chớp mà chắn dãy số đó bỏ vào sổ đen.
Rác rưởi nên ở chỗ rác rưởi thuộc về.
Không phải sao?
Tới gần 0h vẫn có đoàn phim chưa kết thúc công việc, đèn đường cũng còn sáng. Lo rằng Tần Triều Đông sẽ lên cơn động kinh mà mai phục ở cửa khách sạn bắt người, Tống Tụ dứt khoát bảo Hoắc Dã chở anh đi đâu đó hai vòng trước đã.
Vốn dĩ Tống Tụ ngồi hàng ghế sau nhưng dưới ánh mắt thúc giục của người nào đó, anh không thể không đổi lên ghế phụ.
“Gần đây tôi kiến nghị cậu cứ nghỉ ngơi trước” tốc độ xe rất chậm, rất thích hợp nói chuyện phiếm, Tống Tụ suy nghĩ rồi đem chính sự ngày mai ra nói: “Kịch bản mới tôi đã xem qua rồi, có hai cái có thể nhận nhưng nếu được thì cứ từ từ, kế tiếp, những phim điện ảnh tìm cậu, dù là chất lượng kịch bản hay là đội hình đoàn đội đều sẽ nhảy lên một cấp.”
Cốt truyện phiên ngoại trong nguyên tác không nhắc tới nhưng theo phỏng đoán của anh thì sẽ đệ trình lên ban thẩm định của các giải thưởng trước rồi mới chiếu phim công khai. Cho nên Tần Triều Đông, bao gồm cả đoàn phim mới có thể lấy được một số cúp vàng quốc tế trong mua xuân tới.
Lúc này đã là cuối tháng 8, của Hoắc Dã đến giai đoạn tuyên truyền. Bộ phim này chỉ có 32 tập, hậu kỳ đang ra roi thúc ngựa làm việc để đuổi kịp kỳ nghỉ đông. Dựa theo độ hưởng ứng với trailer, dù Hoắc Dã không phải nam chính nhưng xét về nhiệt độ và đề tài thì chỉ cần có thể nhắc tới đã tuyệt đối có ích với việc quảng bá bộ phim.
Bởi vậy Tống Tụ không vội cho Hoắc Dã nhận phim mới.
Bất quá, ý kiến bản thân nghệ sĩ cũng rất quan trọng.
“Được” Tống Tụ vốn tưởng rằng đối phương muốn hỏi mình đang chờ cái gì, vậy mà lý do đã sớm được biên soạn tốt lại chưa kịp phát huy đã nghe được người đàn ông sảng khoái đáp ứng: “Nghỉ ngơi.”
Tống Tụ: “…… Không thắc mắc gì sao?”
“Không thắc mắc gì” Hoắc Dã không chút do dự trả lời: “Tôi tin tưởng anh.” Hắn vốn cũng không phải vai diễn nào cũng nhận, tiếc là quyền lựa chọn thường bị hạn chế.
Tống Tụ: “Nếu tôi bảo cậu quay chương trình thì sao?”
Hoắc Dã gật đầu: “Quay.”
“Thật ra có một chương trình rất thích hợp với cậu” Tống Tụ lập tức tiếp lời: “ là dạng tiết mục tiểu sinh tiểu hoa đán lưu lượng thể hiện diễn xuất và được huấn luyện viên cho lời bình, đương nhiên cậu chỉ tham gia với vai trò là khách quý trợ diễn, quay hai kỳ, hàm lượng xã giao cực thấp, cũng sẽ không bị cuốn vào tranh chấp giữa fans của mấy người kia.”
“Đây là tiết mục trọng điểm được đài Trái Cây đẩy mạnh, quan trọng nhất là mỗi một vị khách quý trợ diễn lúc lên sân khấu sẽ có một tràng diễn kịch một vai dài 5 phút.”
Đài Trái Cây có độ quốc dân tối cao, lại chiếu vào giờ vàng, hơn nữa với kỹ thuật diễn của Hoắc Dã, năm phút này có ý nghĩa như nào thì không cần nói cũng biết.
Khác với các chương trình trò chuyện, giải trí, sống còn khác, một phân đoạn có thể NG vô số lần nhưng phiên bản cuối cùng chiếu lên chắc chắn sẽ đủ 5 phút, rất khó bị cắt nối biên tập.
Sau khi một hơi nói hết trọng điểm, Tống Tụ hỏi: “Thế nào?”
Hoắc Dã nhàn tản nắm vô lăng: “Khá tốt, tôi đồng ý.”
Tống Tụ: ???
Tống Tụ: “Cậu nghiêm túc chút đi.” Chắc không phải anh hôn người này đến ngốc rồi chứ, sao cái gì cũng đáp ứng vậy.
“Chính anh nói rằng tôi chỉ cần lo đóng phim” Dường như có thể đoán được suy nghĩ của anh, Hoắc Dã nhướng mày nói: “Như thế nào, quản lý Bùi ăn sạch sẽ rồi giờ muốn quỵt nợ ư?”
Cái gì mà ăn sạch sẽ.
Tông Tụ mím môi theo phản xạ.
Bờ môi ứng màu đỏ thắm lấp lánh ánh nước, vì sử dụng quá độ mà vừa mềm vừa nóng. Nãy khi nói chuyện anh cố ý ngó lơ, lúc này đối phương lại đột nhiên nhắc tới, tư vị kia lập tức hiện lên sống động, cảm giác tồn tại đặc biệt rõ ràng.
Nhưng thẹn thùng của anh…… Hạn sử dụng thực sự quá ngắn.
Vì thế trong bóng đêm, Tống Tụ không chút đỏ mặt liếc nhẹ sang Hoắc Dã: “Có quỵt nợ hay không……”
“Thì phải đợi sau khi chân chính ăn sạch sẽ đã.”