Chương 37: Kiều hoa

Tống Tụ có hơi xấu hổ.

Vì lo lắng ký chủ tay chân rụng rời thật sự bị khi dễ, Tiểu Mười Hai dùng loa hét lớn một tiếng đinh tai nhức trong đầu anh, dẫn tới giờ đây anh vô cùng thanh tỉnh.

Tình tình sau khi say rượu của anh rất tốt.

Nếu không phải đau dạ dày đau và cơn nghiện thuốc lá làm người ta bực bội……

Trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ lộn xộn, giữa việc nói cho Hoắc Dã biết mình tỉnh rồi và tiếp tục giả vờ say, Tống Tụ không chút do dự lựa chọn vế sau.

Anh ngượng ngùng nhả ra nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình, lông mi rũ xuống, quả nhiên nhìn thấy trên cánh tay người đàn ông có thêm một vòng dấu răng, không chảy máu, chỉ hơi hồng hồng, trách không được cộm đến đau răng.

Cho rằng thanh niên còn chưa tha thứ cho mình, Hoắc Dã nâng viên kẹo đưa về phía trước.

Một cái diễn viên đang ngồi xổm trước mặt khiến Tống Tụ thật sự không dám thả lỏng, chỉ phải cẩn thận giả dạng thành con ma men được dỗ danh, nghiêng đầu ngậm lấy viên kẹo có thể coi là đầu sỏ gây tội kia.

Do tư thế nên dù anh vô cùng cẩn thận, không có nửa điểm tâm tư muốn chiếm tiện nghi nhưng vẫn không tránh khói đυ.ng phải lòng bàn ta người đàn ông.

Đầu lưỡi lướt nhanh qua, lấy đi keo bạc hà, Tống Tụ gắt gao mím môi.

Sau đó như để cho hả giận, răng rắc cắn viên kẹo.

—— không liên quan gì đến thẹn thùng, anh không làm được chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Kẹo bạc hà rất ngọt khiến Tống Tụ, người mới ngủ dậy càng khát hơn. Anh đang muốn nương việc đi uống nước để thoát khỏi hiện trường xã chết, nhưng vừa động đã đột nhiên ngã ngửa ra sau, "bộp" một cái ngồi xuống đất.

Sau khi say rượu cả người mềm nhũn, lại còn ngồi xổm trong thời gian dài làm cẳng chân ê ẩm châm chích, gọi tắt là tê rần.

Tống Tụ cũng tê rần.

Hình tượng uy nghiêm của người đại diện đã hoàn toàn vỡ vụn, anh hơi có chút bất chấp tất cả, ỷ vào sàn gỗ không quá lạnh mà cứ không nhúc nhích, dáng vẻ như muốn ngồi đến thiên hoang địa lão.

Hoắc Dã lại lo anh ngã đau hoặc là bị thương đến chân, thò qua hỏi: “Bùi Hàn?”

Tống Tụ hàm hồ trả lời.

Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.

Có thể là trước lạ sau quen, lần thứ ba này người đàn ông thậm chí còn nhẹ nhàng điều chỉnh, tự động giúp anh tìm vị trí thoải mái nhất rồi một lần nữa đưa anh vào phòng ngủ.

Chờ cửa phòng đóng lại, Tống Tụ lập tức bọc mình vào trong chăn lăn qua lộn lại.

Tổn thọ mất.

Không bằng cứ để anh tiếp tục say đi!

[Tiểu Mười Hai] Tống Tụ dang rộng tứ chi, nhìn chằm chằm trần nhà: [Mua vé máy bay, mua ngay bây giờ.]

Anh muốn suốt đêm chạy khỏi cái thành phố khiến người ta thương tâm này.

4404: [……Ngươi rất kỳ quái.]

Thân là nhân viên Bộ nghịch tập trước kia, giờ là xuyên nhanh giả Bộ nam phụ, trường hợp xấu hổ cẩu huyết nào mà chưa thấy chứ, không phải Ký chủ nhà mình đều giải quyết một cách thành thạo, còn bình tĩnh phun tào cốt truyện à.

[Đại khái bởi vì hắn là Hoắc Dã] Tống Tụ vô lực đáp: [Là nam yêu tinh mà ta ngẫu nhiên muốn xuống tay.]

4404:…… Không phải ngẫu nhiên.

Lúc nãy khi lên tầng ngươi còn cọ cơ ngực người ta.

Coi như không thấy đi.

[Người nào đó tốt nhất đừng để rơi vào tay ta.] Tống Tụ nghiến răng ném nồi: [Đều do Tần Triều Đông hết.]

Nếu không phải đối phương ý như âm hồn không tan, sao anh có thể bị ác mộng làm cho bừng tỉnh.

4404: Ừ ừ ừ, ngươi vui là được.

Dù sao từ đầu đến cuối đối phương cũng không định thỏa mãn tâm nguyện của vai chính công.

[Hoắc Dã đã trở lại] nó tận chức tận trách nhắc nhở: [Mau năm lại.]

Tống Tụ lười giãy giụa, chỉ thu bớt tư thế quá mức buông thả của mình.

Lại nửa ngày không thấy đối phương vào phòng.

Hoắc Dã thật ra biết người bên trong tỉnh rồi.

Lúc nãy khi bị ngã, lỗ tai không bị tóc che mất của thanh niên rõ ràng đỏ ửng. Ánh trăng quá sáng tỏ, màu da đối phương lại trắng như tuyết, mặc dù màu đỏ nhanh chóng rút đi nhưng vẫn chiếu vào trong mắt hắn.

Săn sóc không có chọc thủng, hắn lấy cớ vào bếp rót nước, muốn để thanh niên có cơ hội ở một mình.

Nước được đun trước khi ngủ, vẫn còn ấm, mật ong cũng có sẵn được đặt ở ngay bên cạnh tủ lạnh. Hoắc Dã đứng trước cửa đợi chờ, cố ý vặn tay nắm cửa làm ra một ít động tĩnh rồi mới bước vào.

Cạch.

Thanh niên đang nằm trên giường nhìn lại đây.

Bốn mắt nhìn nhau trong bóng đêm mông lung, Hoắc Dã đầu tiên là ngẩn ra, rồi như hiểu ra gì đó, bất đắc dĩ cong môi: “Nhắm mắt.”

Tách.

Đèn phòng ngủ sáng lên.

Sau lưng kê một cái gối, Tống Tụ rũ mắt nghiêm túc uống nước mật ong.

Cơn đau dạ dày được dòng nước ấm giảm bớt một chút, anh nghe thấy Hoắc Dã hỏi: “Hòm thuốc ở đâu?”

“Ngăn tủ phía dưới TV” Bầu không khí vẫn chưa xuất hiện sự xấu hổ như trong dự đoán, Tống Tụ khẽ thả lỏng vai, nói: “Còn có túi sưởi.”

Thân phận đảo lộn.

Hiện tại anh đã thành đóa kiều hoa(1) cần được chiếu cố kia.

(1)Kiều hoa: Ở đây, "kiều" có nghĩa là mềm mại, dễ thương, nũng nịu. Cả cụm "kiều hoa" ám chỉ một người yếu ớt cần được chăm sóc, nuông chiều.

Nguyên chủ yêu thầm thì yêu thầm nhưng lại hiểu được điểm mấu chốt. Sau khi Tần Triều Đông kết giao với Lâm Gia Nhạc, Bùi Hàn không còn để hắn ta đến đây lúc tối muộn nữa, dù khó chịu như nào cũng không.

Tống Tụ càng không thể chủ động mời tra nam vào cửa.

Cho nên anh vẫn luôn một mình.

Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng sau khi liên tiếp hưởng thụ tư vị được chiếu cố, Tống Tụ vẫn có hơi cảm khái.

Làm kiều hoa thật tốt.

Anh hơi thích rồi.

4404:…… Kiều hoa? Là loại kiều hoa từng gϊếŧ rồng, tay xé lệ quỷ hả?

Tống Tụ: [Ngươi quản được à.]

Tống Tụ: [Ta bảo kiều thì là kiều.]

Tống Tụ: [Hì hì.]

Duỗi tay lấy di động đang đặt trên cái tủ thấp cạnh giường, Tống Tụ mở camera trước ra, vừa nhìn một cái là lập tức bật dậy như lò xo, đi vào phòng vệ sinh.

4404 lạnh nhạt: [Bây giờ lại có sức rồi hả?]

[Sau ngươi không nhắc nhở ta?] Tống Tụ ngửi áo sơ mi, xác định không có mùi gì kỳ quái thì mới giơ tay gãi mái tóc bị vểnh lên của mình.

[Từ chối.] 4404 "tích" một tiếng nói: [Theo quan sát, lúc trước ký chủ không để ý đến hình tượng của mình trước mặt Hoắc Dã.]

Lần đầu gặp mặt đã để chân trần, mặc tây trang đi dép lê.

Lần đó gọi video còn nằm trên sofa chơi game, áo ngủ rộng như cái bao tải.

Nếu so sánh thì đêm nay cũng không quá lôi thôi, ít nhất còn trang điểm.

Hơn nữa, có sự kiến cắn người ở phòng khách lúc trước, chỉ sợ không thứ gì có thể xấu hổ hơn thế.