Hoàn toàn không phát hiện mình bị người ta ăn đậu hủ, Hoắc Dã dùng cẳng chân đóng cửa xe lại ấn chìa khóa khóa xe rồi mới ôm thanh niên đi về hướng thang máy đi.
Hắn không quẫn bách.
Mà ngược lại có loại bực bội không rõ phát sinh từ đâu.
Có lẽ là từ thanh niên trong lòng, lúc này người ôm đối phương về nhà không nên là mình. Nhưng dù thế nào thì Hoắc Dã cũng không thể gọi điện cho Tần Triều Đông.
Thang máy đi lên cuối cùng dừng lại ở tầng tám, Hoắc Dã nhập mật mã mở cửa, dùng bả vai bật đèn tường chỗ huyền quan.
Sàn nhà bằng gỗ, sofa bọc vải, thảm lông dê mềm mại trải dưới bàn trà, gối ôm, cây xanh và các đồ vật khác đều tùy ý bày biện, trong góc còn ném một cái tay cầm chơi game rõ ràng thường xuyên được chủ nhân sử dụng.
Rất không phù hợp với ấn tượng của người ngoài về quản lý Bùi.
Nhưng lại rất phù hợp với cảm nhận của Hoắc Dã về “Bùi Hàn”.
Hoắc Dã không chạm vào đối dép tai thỏ để ở cửa mà cởi giày da, nương theo ánh đèn ấm áp chỗ huyền quan để đưa người vào phòng ngủ.
Thanh niên cố tình bám vào vai hắn không buông.
Sau tiệc tối hắn còn chưa kịp thay quần áo, mắt thấy kiện áo khoác được may để đi thảm đỏ kia sắp bị kéo rách, Hoắc Dã bất đắc dĩ nói: “Đây là trang phục cao cấp của nhà L.”
Giây tiếp theo, thanh niên bỗng nhiên buông hắn ra ngã xuống giữa giường.
4404 sợ ký chủ bị đập đầu:……
Mấy bộ trang phục cao cấp kia không phải đều do ngài tự trả tiền mua à? Sợ cái gì.
Bằng không thì nhãn hiệu từ trước đến nay được xưng là đóa cao lãnh như nhà L sao lại dễ nói chuyện vậy chứ.
Toàn là dựa vào đập tiền cả.
Nếu giờ phút này Tống Tụ còn thanh tỉnh thì nhất định sẽ trả lời: Có ngốc không, khẳng định là lãng phí tiền của chính mình sẽ càng đau lòng hơn.
Đáng tiếc là anh chưa tỉnh.
Trong cơn mê man, Tống Tụ mơ thấy rất nhiều ký ức thuộc về Bùi Hàn, chốc lát là hình ảnh đối phương chống bồn rửa tay, cả người phát run, nôn đến mức tê tâm liệt phế; chốc lát lại là hình ảnh Tần Triều Đông cười với anh nói: "A Hàn, tôi yêu đương"; cuối cùng dừng ở trên một gương mặt ngây ngô không chịu thua.
Đó là lúc ban đầu.
Có ai đó vội vã đuổi theo, thở hồng hộc nói với Bùi Hàn:
“Tôi muốn đóng phim.”
Tống Tụ lập tức bừng tỉnh.
Nằm mơ cũng phải nhìn mặt tra nam, quả thật khủng bố.
Nhưng anh lại có chút. Thế giới hình thành từ tiểu thuyết dù sớm hay muộn cũng sẽ khôi phục quỹ đạo sau khi cốt truyện kết thúc, nhưng Bùi Hàn đã không còn mong chờ tương lai nữa.
Hy vọng sau khi đối phương chuyển sinh thì mọi chuyện đều tốt đẹp.
Nhờ kinh nghiệm mấy năm nay sắm vai nguyên chủ, Tống Tụ thở dài xoa dạ dày đang ẩn ẩn đau, tập mãi thành quen mà bước xuống giường.
So với thuốc, hiện giờ anh tựa hồ càng cần một điếu thuốc lá hơn.
—— Bùi Hàn biết hút thuốc.
Vào lần đầu tiên giúp Lâm Gia Nhạc chuyển nhà tới sống cùng Tần Triều Đông, Bùi Hàn ngồi trong xe cả một đêm, hút hết nửa hộp thuốc, sau đó hoàn toàn từ bỏ.
Có lẽ lúc đó đối phương đã có ý định rời đi thật xa.
Hoàn mỹ phục dựng debuff tức là ngay cả nghiện thuốc lá cũng không buông tha, Tống Tụ đầu choáng váng bước ra ngoài, không hề chú ý tới trên sofa nhà mình có thêm một thân ảnh.
Lạch cạch, lạch cạch, anh dẫm lên dép lê, ngồi xổm trước tủ thấp tìm được một cái hộp đựng mấy viên tròn tròn. Anh đổ ra mấy viên, vừa định cho vào miệng thì có người nắm lấy cổ tay anh:
“Đang ăn cái gì?”
Không hiểu sao trông rất giống bạn nhỏ bị phụ huynh bắt quả tang.
Đầu óc trì độn không kịp phản ứng, Tống Tụ theo bản năng đáp: “Kẹo bạc hà.”
Làm xuyên nhanh giả quá vất vả có được không?
Đã thay nguyên chủ diễn kịch rồi còn phải thay nguyên chủ cai thuốc lá nữa.
Nhưng người đàn ông phía sau anh dường như vẫn không yên tâm. Nương theo ánh trăng sáng tỏ, hắn cúi người xuống lướt qua vai anh đoạt mất hộp kẹo.
Tống Tụ: ???
Tống Tụ tức giận rồi.
Đáng tiếc là anh thật sự không còn sức để đứng lên, cổ tay bị gắt gao chế trụ nhúc nhích hai cái, không nhưng không tránh ra được mà còn làm mấy viên kẹo đang nắm trong tay lăn ra khắp sàn.
Hàm răng có hới ngứa, Tống Tụ mím môi tức giận quay đầu lại.
Hoắc Dã đang xác nhận nhãn mác trên hộp kẹo, hắn biết đối phương say nên khi thanh niên đỏ mắt nhìn mình, Hoắc Dã đã chuẩn bị nhận sai.
Nhưng cố tình là thanh niên lại gọi tên hắn một cách chuẩn xác:
“Hoắc Dã.”
Sau đó.
Cắn một cái lên cánh tay hắn.
Cơ sở dữ liệu của 4404 nhanh chóng hiện lên hình ảnh Tiểu Lương tổng bị đánh thành mắt gấu trúc ở phòng 0816.
Làm sao bây giờ, lập tức đánh ngất ký chủ thì còn kịp không?
Hoắc Dã lại không tức giận.
Hắn uốn gối ngồi xổm xuống để tầm mắt ngang với thanh niên, để hộp kẹo lên mặt đất, dùng một cái tay khác không bị cắn vân vê viên kẹo, đưa đến bên môi thanh niên như dỗ dành: “Đừng tức giận.”
“Tôi sai rồi.”
“Được không?”