Chương 3: Thế giới thứ nhất (3)

Thái độ thanh niên lại như thường mà rót nước uống thuốc, ừ một tiếng: “Cậu nói đúng.”

“Cho nên chúng tôi sẽ giải ước.”

Vương Thành Thành lập tức ngẩng đầu, “Giải ước?”

“Ừ, vốn dĩ cũng đã sắp kết thúc hợp đồng mười năm.” Nước lạnh xuống bụng, Tống Tụ nhíu mày nghĩ thầm, đây chính là cách xuống sân khấu hoàn mỹ mà tác giả chuẩn bị cho nam phụ.

Sau đó, Bùi Hàn nản lòng thoái chí xuất ngoại giải sầu, lại gặp tai nạn máy bay, vĩnh viễn biến mất sau tình yêu của vai chính công thụ.

Càng oan ức hơn chính là, trước khi giải ước, Bùi Hàn còn giúp Tần Triều Đông tranh thủ một danh ngạch thử vai. Sau khi giải ước, cư nhiên cũng không thương lượng thay đổi người với đạo diễn, đưa cho đôi phương một kịch bản đủ để đánh sâu vào cấp bậc ảnh đế.

Người biết chuyện này rất ít, lo lắng bạn trai hiểu lầm, Tần Triều Đông cũng không giải thích, tùy ý fans cuồng hoan chúc mừng ở Weibo hắn ta.

[Hì hì hì, cái gì mà kim bài quản lý, nói đến giống như anh Tần không có hắn ta thì không được.]

[Đoàn đội mới ngưu bức!]

*Ngưu bức: từ lóng trên mạng được dùng để tỏ ý khen ngợi điều gì đó hay, thú vị.

[Ngưu bức hay không thì tôi không biết, nhưng so với tên rác rưởi chỉ biết lôi kéo nghệ sĩ nhà mình xào CP để lấy nhiệt độ cho chính mình tốt hơn nhiều.]

Nhớ lại bình luận ở đời trước khi mình chuẩn bị rời khỏi thế giới này, đáy lòng Tống Tụ nhẹ chậc một tiếng, thật sự không có tâm tình nối lại tình xưa với vai chính công.

Nhưng Vương Thành Thành nửa điểm cũng không tin, ngược lại còn thở dài: “……Tôi thấy cậu say thật rồi.”

Sáng mai tỉnh rượu, khẳng định lại đi theo làm tùy tùng cho Tần Triều Đông thôi.

Tống Tụ cũng không tranh cãi nữa, sự thật thắng hùng biện, đã bị cưỡng chế đi làm nhiệm vụ mà thù lao còn bằng không, ngày mai anh sẽ đệ đơn xin từ chức, sau đó tìm cái trấn nhỏ non xanh nước biếc để ở, rời xa yêu hận tình thù của nhóm vai chính, sống thọ và chết tại nhà.

Miễn cưỡng có thể coi như giống với sinh hoạt về hưu trong tính toán của anh

4404 rất lý trí mà đánh vỡ ảo tưởng của ký chủ: [Ngươi cảm thấy Tần Triều Đông sẽ bỏ qua cho ngươi à?]

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, di động lúc trước bị Vương Thành Thành để trên đầu giường đột nhiên rung lên.

Tên hiển thị đúng là Tần Triều Đông.

“Cậu……” Nhắm mắt theo đuôi đi theo bạn nối khó, Vương Thành Thành vừa định nói gì đó liền thấy đối phương dứt khoát và lưu loát giơ tay ngắt điện thoại.

Hành động này đã dọa anh ta hoảng sợ.

Bạn nối khố của mình ngoài trừ si tình còn là tên cuồng công việc, theo Vương Thành Thành biết, vô luận lúc nào, đang làm gì thì từ trước đến nay đối phương chưa từng làm lơ Tần Triều Đông.

“Sao thế?”

Tống Tụ nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Vương Thành Thành, vẻ mặt bằng phẳng: “Rạng sáng 1 giờ, hiện tại là thời gian tan làm.”

Say đến mức hồ đồ rồi? Hay là phát sốt rồi?

Dù rất muốn nói như vậy, nhưng đối diện với đôi mắt tràn ngập bình tĩnh của thanh niên, Vương Thành Thành bỗng nhiên không mở miệng được, cũng ý thức được đối phương không nói giỡn.

“Tôi sẽ không làm người thứ ba.”

Một câu giải thích cho sự khác thường của mình, Tống Tụ động tay kéo đen số điện thoại của Tần Triều Đông, không chút khách khí nói: “Tôi say, cậu ngủ sofa.”

“Thôi đi đây” Vương Thành Thành ra vẻ ghét bỏ mà ném thẻ phòng cho Tống Tụ: “Xe tôi ở dưới lầu, đã liên tục mấy ngày tôi không về nhà, con không quay lại nữa thì mẹ tôi thế nào cũng phải xé xác tôi.”

Thanh niên hàng năm lạnh mặt khó có được thần sắc mềm mại: “Thay tôi hỏi thăm dì.”

Đời trước, cũng trong buổi tối này, bởi vì Tần Triều Đông nên Tông Tụ, người chuyên nghiệp diễn theo cốt truyện, đã náo loạn một trận với Vương Thành Thành, đến cuối cùng cũng chỉ có người bạn nối khố hay ồn ào muốn tuyệt giao với anh là hàng năm cũng người nhà tới tế bái nguyên chủ.

“Biết rồi biết rồi.”

Theo tiếng cửa phòng đống lại, câu trả lời có lệ và tiếng bước chân cùng đi xa, nhưng chưa tới vài phút, bên ngoài lại truyền đến động tĩnh gõ cửa.

Từng cái từng cai, thực dồn dập.

Cẩn thận nhẹ chân bước đến, Tống Tụ xuyên qua lỗ mắt mèo trên cửa phòng nhìn ra ngoài, xác định không phải Tần Triều Đông, mới thoáng đề cao âm lượng: “Ai?”

“Quản lý Bùi, quản lý Bùi! Thật sự là anh, quản lý Bùi!” Trong hoảng loạn mang theo kinh hỉ, cô gái đứng trên hành lang giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nôn nóng nói: “Tôi là trợ lý của Hoắc Dã, xin ngài giúp anh ấy!”