Chương 26: Thế giới thứ nhất (26)

Tiếng mưa rơi lộp độp, một đám người đứng ở cửa, bao gồm cả Tần Triều Đông. Hắn ta vừa nãy cũng phải chụp ảnh tạo hình.

Không biết do người phụ trách nào phân phối phòng, phòng nghỉ của hắn ta cách phòng nghỉ của Hoắc Dã xa nhất. Trong phim trường người đến người đi, lại có paparazzi nằm vùng nên hắn ta vẫn luôn không tìm được cơ hội để đơn độc tâm sự với Bùi Hàn.

Hot search hôm nay khiến hắn ta cực kỳ tức giận.

Sao đối phương có thể nhẫn tâm dẫm lên hắn ta để nâng Hoắc Dã lên chứ?

Nếu không phải biết rõ bộ điện ảnh này nhất định sẽ đoạt giải, còn là giải thưởng quốc tế lớn thì hắn ta thả bỏ diễn chứ tuyệt đối sẽ không ở lại đoàn phim chịu cơn tức này.

“Ngài nói đúng.”

Tống Tụ mỉm cười nhìn về phía Hàn Văn Viễn: “Công việc thì tính là cái gì, chúng ta cùng đi nghỉ ngơi.”

Đạo diễn Hàn cuồng công việc:……

Đang êm đẹp, sao trời lại đổ mưa thế này?

Chung quanh bọn họ đều là bối cảnh dùng khi đóng phim, xe không tiến vào được. Đạo diễn Hàn hầm hừ trừng mắt nhìn Tống Tụ một cái mới dẫn đầu mở ô đi ra ngoài.

Có người đi đầu, các diễn viên khác cũng lục tục theo sau.

Dù sao bãi đỗ xe và khách sạn đều cách nơi này không xa, về đến nơi thì tắm nước nóng là được.

Tống Tụ do dự, anh không quá thích cảm giác ướt dầm dề.

4404 tận chức tận trách hóa thân thành máy dự báo thời tiết lãnh khốc: [Cơn mưa này còn kéo dài hai tiếng nữa mới có thể ngừng.]

[……Được rồi.] Tông Tụ nhận mệnh thở dài, đang định cầm lấy một cái ô trong tay trợ lý trẻ, có người đột nhiên bắt lấy cánh tay anh.

“Bùi Hàn, chúng ta tâm sự đi.”

Lại nữa, trước khi trọng sinh nguyên chủ và Tần Triều Đông đã ở bên nhau mười năm, sao người này không nghĩ tới việc thành thật nói ra suy nghĩ của mình?

Bùi Hàn cũng không phải là người sẽ lì lợm la liếʍ.

Nếu ngay từ đầu Tần Triều Đông đã từ chối thì nguyên chủ tuyệt đối sẽ vạch rõ ranh giới, tránh cho mình càng lún sâu hơn.

Nhưng một tên cực đoan ích kỷ như hắn ta sao có thể bỏ được một người quản lý kim bài toàn tâm toàn ý với mình? Kết quả là Bùi Hàn dù phải mạo hiểm đắc tội công ty để “đi theo con đường riêng”, nhường ra toàn bộ hạt giống tốt mà mình mới bồi dưỡng được, chỉ vì sợ Tần Triều Đông tức giận, không hài lòng với chuyện anh dẫn người mới.

Nói cách khác, bạo lực lạnh.

Không muốn dây dưa với đối phương ở nới công cộng, Tống Tụ xoay người lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Thâm tình tới muộn còn nhẹ hơn cỏ.

Chỉ có bản thân Tần Triều Đông mới biết trong tình cảm của hắn ta có bao nhiêu phần là do không cam lòng và muốn phân cao thấp với Hoắc Dã.

Bị từ chối nhiều lần, Tần Triều Đông vừa thấy vô cùng mất mặt, vừa thấy hoảng loạn. Hắn ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt hờ hững của Bùi Hàn, đối phương luôn yên lặng đứng phía sau ngóng nhìn hắn ta, dường như bất cứ khi nào hắn ta quay đầu lại thì đối phương đều ở đó. Nhưng lúc này người đó nhìn hắn ta giống đang nhìn một người xa lạ.

“Tôi sai rồi” Tần Triều Đông buột miệng thốt ra: “Chuyện trước kia……”

Hắn ta bỗng nhiên nhớ tới mình còn đang ở đoàn phim, lời chưa nói xong đột ngột dừng lại. Lúc này tay hắn ta đυ.ng tới một vật cứng bị ống tay áo che lấp, Tần Triều Đông vui mừng trong lòng, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc đồng hồ đính đá Sapphire lại thay đổi sắc mặt.

“Ai đưa cho anh?”

Hắn ta biết rõ đồng hồ không phải thứ cần thiết đối với Bùi Hàn, chỉ vì món quà đầu tiên mà hắn ta tặng cho anh chính là đồng hồ nên theo thời gian anh mới dưỡng thành thói quen như vậy.

Phong cách này cũng không hợp với khí chất của đối phương.

Thật chướng mắt.

Hắn ta không kiềm chế được cảm xúc, lực đạo trên tay khó tránh khỏi nặng hơn. Tống Tụ bị nắm chặt đến xương cốt đau nhức, anh còn chưa kịp thuận thế phản kích, cho Tần Triều Đông một cú ném qua vai thì đã có người giành trước một bước chắn trước người anh, nhẹ nhàng gõ một cái lên khuỷu tay Tần Triều Đông, người sau lập tức như bóng cao su xì hơi, năm ngón tay run rẩy không thể khống chế, kêu rên lùi về phía sau.

“Anh ấy rất đau” Hoắc Dã nói: “Cậu không thấy à?”

Ngữ khí của người đàn ông rất bình tĩnh, giống như đang trần thuật một sự thật hơn là đang bênh vực anh. Nhưng cố tình, chính thái độ bình tĩnh như vậy đã hoàn toàn chọc giận Tần Triều Đông.

Từ khi trọng sinh tới nay, hắn ta trải qua vô cùng nghẹn khuất, Người mà hắn ta muốn bỏ lại không bỏ được, còn người mà hắn muốn giữ lấy lại không thể giữ được. Trong lòng ngập tràn hỏa khí mà không có chỗ phát tiết.

Nhưng chung quy cũng không thể thực sự đánh nhau.

“Được rồi” Tống Tụ giơ tay kéo quần áo Hoắc Dã, nói: “Cậu muốn tôi lên đầu đề ngày mai à?”

“Mới vừa tiến tổ đã đánh nhau, không sợ người khác nói cậu chơi đại bài hả.”

Hoắc Dã quay đầu lại, yên lặng nhìn chằm chằm thanh niên hai giây mới thu liễm khí thế quanh thân, nhấn mạnh: “Tôi không phải đại bài.”

Tống Tụ không nhịn được nở nụ cười: “Về sau sẽ là.”

Như đang trấn an một mãnh thú còn chưa hoàn toàn thần phục, anh giữ vững phong thái chuyên nghiệp, thuần thục mềm giọng nói chuyện, đẩy người đi ra ngoài: “Nghe lời.”

Kỳ thật đây là một câu mệnh lệnh, cũng là thủ đoạn mà người đại diện thường dùng, giống như viên kẹo phủ một lớp ngoài ngọt ngào nhưng khi cắn lên thì rất cứng.

Tuy nhiên, kỳ lạ là Hoắc Dã lại không chán ghét.

Cũng không muốn cắn viên kẹo này.

Trợ lý trẻ rất có ánh mắt mà đứng ở cửa bật ô lên tiếp đón hai người: “Anh Hoắc, quản lý Bùi, mưa nhỏ hơn rồi, chúng ta mau về khách sạn đi.”

Gió lạnh thổi vào đại sảnh.

Trợ lý bên cạnh Tần Triều Đông thật cẩn thận nhỏ giọng nói: “……Em sẽ giữ bí mật giúp anh.”

Như thể cuối cùng cũng tỉnh dậy từ giấc mộng mang tên trọng sinh, Tần Triều Đông rùng mình, giờ mới nhận ra dù không có tai nạn máy bay kiếp trước thì Bùi Hàn cũng sẽ không quay đầu lại.

Hắn ta cần nhanh chóng chia tay Lâm Gia Nhạc.

Mặc kệ là vì sự nghiệp tương là hay là vì có được tư cách danh chính ngôn thuận đoạt lại Bùi Hàn.

Hắn ta không thể tiếp tục kéo dài được nữa.