Khi nói chuyện, trong gương chiếu ra một gương mặt mỏi mệt mặt, da trắng như tuyết, mắt đào hoa, ngũ quan không có chỗ nào là không tinh xảo nhưng lại hiện ra vẻ thanh lãnh xa cách.
Đây là diện mạo vốn có của Tống Tụ, cộng thêm thời gian hai năm nghiêm túc sắm vai nguyên chủ, môi mỏng mím lại theo thói quen khiến người khác vô thức xem nhẹ giá trị nhan sắc của anh, chỉ còn sót lại khí tràng nghiêm túc mạnh mẽ.
Bùi Hàn, nam phụ đệ nhất trong tiểu thuyết , là người đại diện nổi danh trong giới, cũng là Bá Nhạc(1) đã làm bạn mười năm với vai chính công Tần Triều Đông - người mà Bùi Hàn yêu thầm.
(1)Bá Nhạc: gắn liền với một điển tích Trung Quốc, là hình ảnh ẩn dụ cho người có mắt nhìn, tinh tường phát hiện ra được người tài hoặc vật quý giá.
Nếu anh nhớ không lầm, đêm nay hẳn là tiệc chúc mừng của Tần Triều Đông, đối phương vừa mới đoạt được cúp ảnh đế, đồng thời ở trước mặt mọi người thông báo mình và vai chính thụ đang quen nhau.
Cho nên quản lý Bùi, người vốn dĩ đã sớm quen rồi, lại hiếm khi uống say trong bữa tiệc.
Tống Tụ thuần thục xoa xoa ẩn ẩn chỗ dạ dày đang đau cách một tầng áo sơ mi, đi tắm rửa qua loa, tóc còn chưa lau khô đã nghe được âm thanh mở cửa phòng.
“Bùi Hàn? Bùi Hàn?”
Người chưa đến mà tiếng đã đến trước, âm thanh trung khí mười phần: “Tỉnh chưa? Mua cho ông thuốc và quần áo mới này, tôi hỏi nhân viên cửa hàng rồi, thuốc này sau khi uống rượu cũng có thể dùng.”
Tùy ý lấy kiện áo choàng tắm dài mặc vào, Tống Tụ nhập vai nguyên chủ trong một giây, bình tĩnh nói: “Đừng ồn.”
Rất nhanh, cửa phòng tắm mở ra, lọt vào trong tầm mắt anh là một gương mặt vô cùng quen thuộc, mặc áo da, đi giày bốt Martin, khí chất toàn thân đều đang thuyết minh cho bốn từ "cà lơ phất phơ", nhưng trong tay lại cẩn thận cầm hai cái túi giấy.
Vương Thành Thành, một trong những người bạn hiếm hoi của nguyên chủ, hai người biết nhau từ khi học mẫu giáo, có thể xem là bạn nối khố.
Hai năm trước sinh ý nhà đối phương khởi sắc, đột nhiên phất lên, các đạo diễn, nhà sản xuất thích nhất là tư bản như này, kéo theo Vương Thành Thành cũng “tử bằng phụ quý”(2), lăn lộn đến mức quen mặt trong giới, được các đạo diễn xưng hô Vương thiếu.
(2)Tử bằng phụ quý: Viết lái đi từ câu "mẫu bằng tử quý" nghĩa là người mẹ vinh hiển nhờ con cái. Trong trường hợp này ý là bố của Vương Thành Thành phất lên nên anh ta cũng được thơm lây.
“Cư nhiên có thể dậy nổi? Tôi còn tưởng cậu đã say đến bất tỉnh nhân sự chứ.” Tuy là cũng nhau lớn lên nhưng nhìn thanh niên quần áo không chỉnh tề, Vương Thành Thành vẫn theo bản năng dời mắt: “Nếu không phải tôi nhanh chân, bị paparazzi chụp được thì không biết ngày mai cậu sẽ đau đầu như nào.”
Tống Tụ mở TV: “Tôi chỉ là một người đại diện.”
Vương Thành Thành hừ lạnh: “Chỉ là một người đại diện? Cậu nhìn gương mặt của cậu mà nói thế được à.” Người đại diện nhà ai lại có nhiệt độ cao hơn cả minh tinh nhỏ tuyến ba tuyển bốn chứ?
Đặc biệt là những tin đồn giữa đối phương và Tần Triều Đông……
“Xem cái gì mà xem” Kênh giải trí không ngừng đưa tin về vị ảnh đế mới ra lò, nghe được động tĩnh, Vương Thành Thành hành động không hề phù hợp với vẻ bề ngoài, lấy cháo và thuốc từng thứ một ra khỏi túi giấy để lên bàn trà, cứ lải nhải giống bà mẹ già: “Một tên tra nam giả ngu đùa giỡn với cậu mà thôi, đẹp cái nỗi gì?”
Nếu mấy năm trước mà có người nới với Vương Thành Thành rằng Bùi Hàn sẽ thích một người, thích đến mức ẩn nhẫn hèn mọn, yên lặng đuổi theo phía sau đối phương, thì anh ta khẳng định sẽ khịt mũi coi thường, nhân tiện còn đánh tên nói hươu nói vượn kia một trận.
Nhưng tình yêu có đôi khi chính là khốn nạn như vậy, Bùi Hàn không chỉ yêu đơn phương Tần Triều Đông mười năm, cuối cùng còn không thành công.
Hiện tại người ta đã cầm cúp ảnh đế, lại cùng tiểu lưu lượng đang hot trong giới song túc song phi(3), có thể nói là trực tiếp nã một phát súng vào lòng tên bạn nối khố ngốc nghếch của anh ta, nói cho đối phương biết: Không phải vì giới tính, mà chỉ vì anh là Bùi Hàn nên không được.
(3)Song túc song phi: chỉ cặp đôi yêu đương thắm thiết không phân ly, như hình với bóng.
Ngẫm lại mà khiến người muốn phát hỏa.
Tuy nhiên lời vừa ra khỏi miệng, Vương Thành Thành đã hơi hối hận. Quan hệ của mình và Bùi Hàn tốt thì tốt, nhưng một khi đề cập đến Tần Triều Đông, đối phương dường như bị quỷ ám vậy, bênh vực hắn ta đến chết. Mấy năm gần đây bọn họ không ít lần cãi nhau vì vị ảnh đế mới nhậm chức này.