Chương 16: Danh ngạch thử vai

Cùng nhau?

Hoắc Dã nhướng mày nghĩ, nói giống như bọn họ cùng một hội vậy.

"Ùng ục" nuốt bia xuống, hắn cũng gửi lại một tin nhắn thoại: “Thanh giả tự thanh(1).”

(1)Thanh giả tự thanh: "Thanh giả" chỉ người thanh tao, tốt đẹp, ngay thẳng. Cả câu có nghĩa là người ngay thẳng cho dù bị nói xấu vu oan thì cũng không cần thanh minh giải thích, mọi chuyện sẽ tự động sáng tỏ.

Đây cũng không phải là hành động ngây thơ, tự lừa mình dối người.

Hoắc Dã vừa mới giải ước với công ty, chưa nói đến đăng bài PR khiển trách truyền thông không có đạo đức và giúp hắn làm sáng tỏ, chỉ cần Giải trí Tân Tinh không bỏ đá xuống giếng(2) thì cũng đã giúp hắn rất nhiều rồi.

(2)Bỏ đá xuống giếng: Thừa lúc người khác gặp khó khăn thì hãm hại người ta.

Loại tin đồn nửa thật nửa giả này, chỉ cần chính chủ nhịn được, xử lý lạnh(3) cũng là một cách giải quyết.

(3)Xử lý lạnh: Một cách xử lý khủng hoảng truyền thông bằng việc im lặng hoặc ngừng hoạt động một thời gian, để tin nóng được hạ nhiệt và công chúng quên việc này đi.

Theo lý thuyết, hắn đã thức thời như thế thì người ở đầu kia WeChat nên mượn sườn núi hạ lừa(4) để kịp thời bứt ra. dù sao Bùi Hàn cũng đã tuyên bố muốn về hưu, dù "lửa" có lớn đến đâu cũng không thể cháy đến chỗ đối phương được.

(4)Mượn sườn núi hạ lừa: Nghĩa đen là nhờ địa thế sườn núi đề đưa lừa xuống. Đây là một ẩn dụ cho việc tận dụng những điều kiện thuận lợi.

Còn Tần Triều Đông? Người đứng sau màn hiển nhiên rất thiên vị người “bạn tốt” này của hắn, chỉ dăm ba câu đã đắp nặn đối phương thành kẻ xui xẻo bị anh em đâm sau lưng.

Dù thật sự không quên được tình cũ thì Bùi Hàn cũng không cần phải dây dưa với hắn nữa.

Ai ngờ người đối diện dường như đột nhiên biến thành đầu gỗ, không những không hiểu ý tốt của hắn còn trực tiếp gọi WeChat tới.

“Người đại diện của cậu đâu? Anh ta cho phép cậu làm bậy như vậy à?” Hoắc Dã đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy một mặt tường hoặc trần nhà trắng bóng.

Gối ôm, bàn trà, thảm mỏng……thông qua trang trí có thể mơ hồ suy đoán, di động bị chủ nhân tùy ý để sang một bên.

Hoắc Dã không xác định được người đối diện rốt cuộc có ý gì nên hắn không lên tiếng. Qua vài giây, một bàn tay thon dài hơn người bình thường duỗi tới, với một câu lẩm bẩm:

“Quên mở loa.”

Trong hình ảnh rung lắc, Hoắc Dã tinh chuẩn thấy được một thanh niên mặc áo ngủ to rộng, lười nhác vùi cả người vào trên ghê sofa. Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một gương mặt cơ hồ không có góc chết.

Ngoại trừ tóc có hơi rối.

Tống Tụ hoàn toàn không ý thức được mình bấm nhầm thành video call:……

Tuy kỹ thuật diễn của anh rất tốt nhưng khoảng cách quá gần vẫn khiến màn ảnh ghi lại khảnh khắc con ngươi của anh phóng to. Cái này khiến anh trong nháy mắt không còn sự khôn khéo ngày xưa, trông hơi uể oải.

Đại khái trong xương Hoắc Dã là người xấu nên tâm tình trầm trọng mấy ngày nay bỗng nhiên tốt hơn một chút.

Thậm chí hắn còn hơi cong khóe môi, nở nụ cười.

Trên thực tế, Tống Tụ đang kinh ngạc: [Tiểu Mười Hai! Hắn không mặc quần áo!]

4404:……

Đừng cho là nó không nghe ra người nào đó đang rất vui vẻ.

Bề ngoài thanh lãnh của ký chủ nhà mình rốt cuộc đã lừa bao nhiêu người rồi?

[Đơn thuần thưởng thức mà thôi, ta cũng không cố ý.] Huống hồ vì Hoắc Dã cầm di động trên tay nên phạm vi mà camera trước có thể quay được thật sự hữu hạn.

Tống Tụ đúng lý hợp tình biện giải cho mình, nửa điểm cũng không để ý bây giờ mình lôi thôi lếch thếch như nào. Anh thu hồi suy nghĩ, lặp lại nói: “Người đại diện của cậu đâu? Anh ta cho phép cậu làm bậy như vậy à?”

Hoắc Dã bình tĩnh trần thuật: “Tôi và Lý Huân đã chấm dứt hợp đồng rồi.”

Tống Tụ nháy mắt đã hiểu vì sao đối phương bị bắt nạt thảm thương như vậy trên chiến trường dư luận.

Hóa ra Giải trí Tân Tinh đã bỏ rơi Hoắc Dã, nói không chừng còn muốn mượn cơ hội này để bán một cái ân tình, lấy lòng tiểu thiếu gia nhà bọn họ.

Nhưng trên mặt Hoắc Dã lại không thấy có chút suy sút nào, chỉ hỏi: “Danh ngạch thử vai còn tính không?”

- Hạng mục mới mà đạo diễn Hàn Văn Viễn gần đây đang chuẩn bị. Sau khi có được lời xác nhận từ thanh niên, hắn đã cố ý tìm hiểu thông tin liên quan đến bộ phim này.

Tin tức hữu dụng rất ít nhưng miễn cưỡng có thể đoán được, bộ phim lần này của đạo diễn Hàn thuộc đề tài tương đối tiểu chúng, cần một khoản đầu tư rất lớn cho hiệu ứng, cũng không được người trong ngành xem trọng như các tác phẩm trước của ông.

Nhưng đối với Hoắc Dã mà nói, nó vẫn là cơ hội tốt không thể bỏ lỡ.

Độ tin cậy của mình lại lần nữa bị nghi ngờ, Tống Tụ nhíu mày: “Đương nhiên.”

“Dựa vào kinh nghiệm của tôi, bộ điện ảnh này sẽ thành công.” Tống Tụ không muốn đối phương cho rằng anh lấy thứ mà tra nam không cần để có lệ với hắn. Nhớ tới bình luận trên mạng, anh dừng một chút rồi đưa ra lời giải thích càng thuyết phục hơn: “…… Đây vốn là món quà cuối cùng để lại cho Tần Triều Đông.”

Món quà mà Bùi Hàn để lại cho Tần Triều Đông.

Hoắc Dã nghĩ thầm, dù đối phương không nhắc tới Tần Triều Đông thì hắn cũng rất khó có thể hiểu lầm anh.

Ai sẽ ngu xuẩn đến mức coi minh châu thành mắt cá?

“Tôi tin tưởng năng lực và độ chuyên nghiệp của quản lý Bùi.” Hoắc Dã gật đầu nói: “Cho nên về hot search lần này, quản lý Bùi có cao kiến gì không?”

Tống Tụ hiếm khi lại do dự.

Các nghệ sĩ khác khi gặp phải loại sự tình này chỉ cần chứng minh số phòng / số tầng khách sạn không đúng, hoặc là giải thích rằng mình đi chơi với bạn rồi để công ty đăng thông báo của luật sư thì có thể phủi sạch quan hệ. Nhưng cố tình "nhân chứng" của đêm đó, trừ bỏ Lương Hạo Vũ bị đánh thành mắt gấu trúc mắt thì cũng chỉ còn trợ lý trẻ - "người một nhà" với Hoắc Dã.

Càng phiền toái chính là, đêm đó xác thật anh đã ở cùng một phòng với Hoắc Dã.

Fans cấu véo lẫn nhau, cộng thêm thuỷ quân đẩy đằng sau, khiến chuyện này rất khó giải thích rõ ràng. Kể cả khi cư dân mạng thực sự tin vào lý do của anh, hành động của Lương Hạo Vũ cũng sẽ khiến tên tuổi Hoắc Dã gắn liền với ba từ “quy tắc ngầm”.