Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Vai Chính HE Tôi Chạy Trốn Suốt Đêm

Chương 14: Thế giới thứ nhất (14)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đương nhiên, Weibo của nguyên chủ không có hàng triệu fans giống như minh tình, nhưng người theo dõi y, phần lớn đều là người trong giới.

Chỉ trong vài phút, việc Tống Tụ “về hưu” và tấm ảnh của Tần Triều Đông ảnh đã cùng nhau lên hot search.

Đăng một câu chúc mừng lại bị một đương sự khác nhanh chóng bác bỏ tin đồn, Tần Triều Đông gắt gao nắm chặt di động, tựa hồ không thể tin được đây thật sự là phản ứng của chính Bùi Hàn.

Lúc trước, dù có tức giận đến đâu thì đối phương cũng sẽ luôn đặt thanh danh của hắn ta lên đầu.

Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, chỉ nhận được từng dấu chấm than bị vòng tròn màu đỏ bao vây, điện thoại thì vẫn luôn bận. Tần Triều Đông bức thiết muốn biết chân tướng, nhớ tới hình ảnh sáng nay nhìn thấy, hắn ta cau mày.

Lý trí nói cho hắn ta biết, tối qua là Vương Thành Thành đưa Bùi Hàn về phòng. Hoắc Dã bị Tiểu Lương tổng hạ thuốc, Bùi Hàn 80% là nể mặt hắn ta mới đi cứu người. Không đến bệnh viện tức là tình huống đã được khống chế, không có gì xảy ra cả.

Nhưng biểu hiện của Hoắc Dã……

Đối phương chưa bao giờ chủ động dây vào phiền toái.

Hành trình quá nhiều, Tần Triều Đông không có cách để phân thân, không thể đến nhà Bùi Hàn bắt người. May mà hắn ta đang lúc có độ thảo luận cao, đăng một cái Weibo, đối phương chắc chắn có thể nhìn thấy.

Lấy tính cách trọng tình nghĩa của Bùi Hàn, trong thời gian ngắn khẳng định sẽ không ra nước ngoài giải sầu nữa.

Một lòng muốn ngăn chặn cái chết của Bùi Hàn, Tần Triều Đông dường như đã quên mất mình còn có một người bạn trai đang trong tuần trăng mật. Khi hia từ "Bảo bối" hiện lên trên màn hình, thậm chí hắn ta còn có chút hoảng hốt.

“Tần Triều Đông! Anh có ý gì!” Đi thẳng vào vấn đề, giọng Lâm Gia Nhạc truyền đến từ đầu bên kia di động, mang theo chút bực bội và ủy khuất.

Cậu ta lớn lên trong hũ mật, miệng cũng ngọt, được mọi người yêu quý, cuộc sống vô cùng suôn xẻ. Ai có thể ngờ rằng cậu ta lại bị bạn trai tát vào mặt ngay khi họ chính thức công bố quan hệ.

Tuy giới truyền thông không có bằng chứng cụ thể, nhưng trong giới ngoài giới ai mà không biết Bùi Hàn yêu thầm Tần Triều Đông.

Trước đây Tần Triều Đông sẽ chủ động tị hiềm, nhưng hôm nay thì sao? Vừa đăng ảnh chung vừa nhắc tới kỷ niệm mười năm, quả thực là không để bạn trai vào mắt.

Giọng điệu tra hỏi khiến Tần Triều Đông lập tức nhớ tới những cuộc cãi vã không ngừng giữa mình và đối phương, hắn ta kiên quyết nói: “Bùi Hàn là người đại diện của anh.”

Lâm Gia Nhạc đang chờ bạn trai nhượng bộ, nhất thời giận dữ: “Tần Triều Đông, anh……”

Cậu ta ra mắt sớm, còn nhỏ hơn Tần Triều Đông tám tuổi, từ trước đến nay đều được cưng chiều, lời thô tục còn chưa nói ra đã rơi nước mắt trước, phát ra giọng mũi nghèn nghẹn.

Tần Triều Đông mặt vô biểu tình.

Từng sống chung với nhau, hắn ta đã sớm biết rằng Lâm Gia Nhạc không hề đơn thuận như bề ngoài. Nước mắt là vũ khí mà đối phương am hiểu sử dụng nhất.

Nhưng thanh âm hắn ta lại đột nhiên dịu lại: “Được rồi, được rồi, em yêu, anh sai rồi, sáng mai em muốn ăn gì? Anh sẽ mang cho em.”

—— Sự tách biệt trong ánh mắt và ngữ điệu tua khiến hắn ta trông vô cùng quỷ dị.

Nhưng Lâm Gia Nhạc ở đầu bên kia lại không hề phát hiện, cố ý nói tên một vài quán cần xếp hàng mua rồi mới cúp điện thoại, ngâm nga hát rồi mở một email nặc danh.

Bên trong là mấy tấm ảnh chụp trước cửa một khách sạn.

Góc độ này rõ ràng là chụp lén, người trong ảnh là Tần Triều Đông đã võ trang đầy đủ mũ, kính râm và khẩu trang, những bức sau là Bùi Hàn và Hoắc Dã.

Sáng tinh mơ đã lén lút đi tìm người, còn là trong khách sạn, dù chỉ là một bức ảnh nhưng cũng đủ khiến dư luận xôn xao.

Đối phương hẳn là đoán cậu ta vừa mới thông báo mối quan hệ, không chịu được nghi ngờ từ dư luận. Vì thế đối phương muốn mượn cơ hội bán nó với giá cao, mà Lâm Gia Nhạc xác thật có khả năng chi trả. Nhưng cậu ta muốn mua cũng chỉ là hai tấm có ảnh chụp của Tần Triều Đông mà thôi.

[Tôi không quản chuyện của người khác.]

Khóe mắt còn đọng nước mắt, Lâm Gia Nhạc nhìn chằm chằm vào hai chiếc áo hoodie giống nhau trên người Hoắc Dã và “Bùi Hàn”, gõ bàn phím: [Tần Triều Đông vội vã chạy đến là vì không chịu nổi sự phản bội của bạn bè. Tôi đã sớm biết rồi, trong vòng hai tiếng anh sẽ nhận được tiền, hy vọng anh khóa chặt miệng mình.]

Kỳ thật cậu ta không biết gì hết, càng không biết quan hệ giữa Bùi Hàn và Hoắc Dã.

Nhưng có sao đâu, Bùi Hàn nếu dám mua say câu dẫn bạn trai cậu ta thì đừng trách cậu ta không khách khí.

Sau khi đánh vào mặt cậu ta còn muốn sạch sẽ về hưu?

Phải hỏi cậu ta có có đồng ý hay không đã.

Đêm khuya, khách sạn, quần áo, bạn bè phản bội, vài lời mơ hồ cũng đủ để account marketing biên soạn một cậu chuyện kí©h thí©ɧ ly kỳ.

Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ không thể làm việc lớn.

Lâm Gia Nhạc cắn môi cố gắng nhẫn nhịn không tiêu tiền triệt tiêu hot search có cả tên Tần Triều Đông và Bùi Hàn kia.

Lúc đầu, cư dân mạng vẫn là tâm thái ăn dưa, phần lớn bình luận đều nghi ngờ về tính xác thật của tin tức. Chẳng bao lâu sau, khi thứ hạng của hot search càng ngày càng cao và việc Tần Triều Đông vẫn im lặng như đang cam chịu, phong cách khu bình luận dần dần biến đổi:

[Quản lý Bùi, quản lý Bùi, anh ở đâu? Đừng vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng!]

[Nhìn đưa trẻ này đi! Gì Thư Thư, mới vừa vào công ty ngài! Anh ấy thật sự là một viên minh châu bị mai một, hát nhảy đều giỏi, chỉ chờ ngài phát hiện thôi!]

[Muốn thứ tìm hiểu Đỗ Mẫn Mẫn một chút không? Được đề cử Người mới xuất nhất của giải Nai Vàng, mới vừa chấm dứt hợp đồng với công.]

[Xin đừng về hưu!!]

[Có rất nhiều mần non ưu tú tùy ngài lựa chọn.]

Mặc dù hầu hết những cái tên được fans nhắc tới đều nằm ngoài tuyến ba, tuyến bốn, nhưng điều này cũng chứng tỏ thực lực của nguyên chủ. WeChat của Tống Tụ cũng nhận được không ít liên hệ có cùng mục đích.

Có nghệ sĩ, cũng có đồng nghiệp, đơn giản là họ nhìn trúng những tài nguyên vốn nên để lại cho Tần Triều Đông trên tay anh.

Rốt cuộc thì gần đây anh đã liên tiếp chào hỏi vài vị đạo diễn.

[Bảo đao chưa rỉ mà.]

Tống Tụ chậm rãi lăn lộn trên giường, nhìn chằm chằm di động: [Mị lực năm đó của ta vẫn không giảm.]
« Chương TrướcChương Tiếp »