Chương 15: Đơn từ chức

Thành thực mà nói, trong mấy vị minh tinh mà fans đề cử, thật ra có mấy người mới diện mạo xinh đẹp, chưa qua chỉnh sửa, nhiều nhất mới mười tám tuổi.

Để ở bên người dưỡng mắt cũng tốt.

Tuy nhiên, nếu sắc đẹp nhất định mang đến phiền toái thì anh tình nguyện từ bỏ.

[Tiểu Mười Hai, tắt theo dõi hai vai chính công thụ, mấy giá trị hảo cảm, giá trị hắc hóa, giá trị hối hận gì đó cũng tắt hết đi.] Tống Tụ đột nhiên nghĩ tới cái gì, lưu loát unfollow Tần Triều Đông, nghiêm túc nói: [Ta muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với bọn họ.]

Dừng một chút, anh lại nói: [Đương nhiên, với điều kiện là bọn họ không tới gần ta trong bán kính 500 mét.]

4404: [Ngươi xác định?]

Tống Tụ: [Ừ.]

Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, dù sao anh cũng không có ý định tiếp tục hoạt động trong giới giải trí, Lâm Gia Nhạc và Tần Triều Đông muốn làm gì thì làm.

Ba ngày sau, Tống Tụ đang chơi game trong căn hộ của mình thì nhận được điện thoại từ công ty.

“…… Tiểu Bùi à” tỉnh lược một chuỗi dài các loại hàn huyên vô nghĩa, đối diện rốt cuộc vào chủ đề chính: “Tôi đã nhận được đơn từ chức của cậu, công ty hiểu tâm tình cậu lúc này.”

Sau đó đương nhiên là công ty từ chối, đời trước Tống Tụ đã nghe qua một lần. Anh ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhìn màn hình TV chỉ ngẫu nhiên nói vài câu chiếu lệ.

Cho đến khi đối phương chuyển chủ đề, nghiêm túc hỏi: “Nhưng không phải cậu nên giải quyết chuyện trước mắt đã hay sao?”

Chuyện trước mắt?

Chuyện gì?

Di động để chế độ yên lặng, lại thay đổi mật mã khoá cửa, mấy ngày nay có thể nói là Tống Tụ bị cô lập với thế giới. Nhưng anh cũng không biểu hiện nghi hoặc ra ngoài, thậm chí còn có tâm trạng khống chế tay cầm, cứu lại nhân vật trò chơi suýt chút nữa bị quái vật đánh chết chỉ vì một giây anh thất thần kia.

4404 lập tức săn sóc, thay ký chủ tạm dừng game, nhân tiện hiển thị thông tin liên quan đến “Bùi Hàn” lên màn hình.

Nguyên nhân gây ra hot search là một tin nóng.

[Quả Cam độc nhất vô nhị: Bất ngờ! Diễn viên phái thực lực Hoắc Dã và người đại diện của Tần Triều Đông bí mật gặp nhau ở khách sạn, trải qua một đêm ngọt ngào, mặc áo đôi, nghi ngờ đang trong tình yêu cuồng nhiệt.]

Bấm vào xem suy luận của Blogger: [Mọi người đều biết, vào đêm ảnh đế Tần đoạt giải, Bùi Hàn đêm khuya mua say, mà Hoắc dã vốn nên tham gia tiệc đóng máy cũng vừa lúc xuất hiện ở khách sạn này.]

[Sáng sớm hôm sau, hai người mặc cùng kiểu áo sơ mi và quần dài, một trước một sau rời đi. Ngay sau đó, sự kiện "về hưu" đã xảy ra, chiếm mấy vị trí hot search.]

[Theo tin tức của người trong cuộc, vào ngày rời khỏi khách sạn, Hoắc Dã cũng đồng thời nhắc tới việc giải ước với công ty, thái độ cứng rắn, nghi ngờ có hậu thuẫn.]

[Trùng hợp? Phản bội? Quy tắc ngầm? Quả Cam sẽ tiếp tục đưa tin cho các bạn.]

Xuống chút nữa là tấm ảnh chụp một thanh niên tóc đen say rượu đang lặng lẽ rơi lệ trong một góc. Tống Tụ không quen nhìn bộ dáng khóc lóc của mình, nhíu mày bỏ qua.

Nhưng không thể không nói, trận này anh diễn cực tốt, chỉ kém không khắc hai từ “thất vọng” lên toàn thân. Ít nhất thì cư dân mạng nhìn thấy tấm ảnh này đều tin tưởng.

[Kỳ lạ, một người đàn ông trưởng thành như tôi nhìn một người đàn ông khác khóc lóc cư nhiên lại thấy hơi đau lòng.]

[Cho nên “Hàn Triều” quả nhiên là thật hả?]

[Mười năm đó, nếu là tôi thì tôi cũng khóc.]

[Nhan cẩu(1) cảm khái lần thứ mười ngàn, có khuôn mặt này vì sao không trở thành minh tinh.]

(1)Nhan cẩu: những người mê cái đẹp.

Minh tinh khi xây dựng thiết lập cho mình thường sẽ nhấn mạnh sự tương phản, tấm ảnh này của Tống Tụ cũng thế. Hàng năm anh sắm vai nguyên chủ ít nói, xa cách và hơi lạnh nhạt, hiện giờ lại khóc đến đỏ cả mắt, ngược lại giống một người bình thường hiếm khi lộ ra vẻ yếu ớt.

Khi một người luôn lý trí và mạnh mẽ trở nên thất hồn lạc phách mới càng khiến người ta đau lòng.

Nhưng mắt thường cũng có thể thấy được nhưng bình luận ôn hòa như vậy đang nhanh chóng bị một tiếng nói khác át đi.

[Diễn viên phái thực lực? Tôi thấy là nam phụ vạn năm mới đúng.]

[Được nha, thật giỏi nha, mới vừa truyền ra tin Tần Triều Đông kết thúc hợp đồng liền tự tiến cử chính mình, kỹ năng đào góc tường quá đỉnh, cái loại anh em tốt này thì cút mẹ mày đi.]

[Không có biện pháp, nhiều năm qua từ đại ngôn, phim điện ảnh đến phim truyền hình, người nào đó chính là thích nhặt đồ thừa, ỷ vào da mặt dày mà hút máu người khác.]

[Không thể nào, còn có người không biết hả? Trong lòng Bùi Hàn chỉ có ảnh đế Tần thôi, nhưng đáng tiếc ảnh đế Tần không cần.]

[Đã tuyên bố chính thức rồi, đừng chen chân vào.]

[Cưỡng ép làm thế thân?]

[Hì hì hì, tình yêu cuồng nhiệt? Ai hạ tiện thì người đó biết.]

Ánh mắt Tống Tụ lạnh xuống.

4404 đã quá quen với ký chủ hiểu rõ giờ phút này đối phương thật sự tức giận.

“Tôi sẽ xử lý.” An tĩnh nghe xong chỉ trích của đầu bên kia điện thoại, Tống Tụ nói.

Việc công xử theo phép công, công ty yêu cầu đích thân anh xử lý thì anh cũng không ý kiến. Nhưng Lâm Gia Nhạc chỉ vì nước bẩn lên anh mà cư nhiên kéo cả người không liên quan vào.

4404: [Sao ngươi biết là cậu ta làm?]

Tống Tụ: [Trên đời này không có nhiều người chán ghét Bùi Hàn.]

Lâm Gia Nhạc có lẽ là người thể hiện rõ nhất trong số đó.

Từ khi biết nguyên chủ yêu thầm Tần Triều Đông, đối phương đã không ít lần giở trò. Lúc ấy Tống Tụ bận chạy theo cốt truyện nên mới mở một mắt nhắm một mắt(2), thế nhưng lại khiến Lâm Gia Nhạc nghĩ rằng anh sợ, dễ bắt nạt.

(2)Mở một mắt nhắm một mắt: Biết rõ một chuyện nào đó nhưng lại lơ nó.

Tông Tụ không rõ đương sự xui xẻo còn lại có đang vội hay không, anh mở WeChat, lễ phép gửi một tin nhắn thoại chỉ có vài giây và có thể dễ dàng chuyển đổi thành văn bản.

“Ong.”

Di động rung lên, Hoắc Dã mới vừa nghe được lời xin lỗi của trợ lý trẻ, khẽ nhíu mày.

Lại lần nữa ấn nút dừng máy chạy bộ, hắn dùng khăn lông lau mồ hôi, để trần nửa người trên đi tới tủ lạnh, vừa mở lon bia vừa ấn mở tin nhắn thoại.

“…… Xin lỗi” Giữa vô số bọt khí nổ mạnh, giọng nói lãnh đạm của thanh niên truyền ra: “Cùng nhau giải quyết phiền toái lần này nhé?”