Chương 11: Thế giới thứ nhất (11)

Lễ phép nhưng không chấp nhận cự tuyệt.

Tại giờ phút này, tính tiến công của giống đực đã đạt đỉnh.

Tuy rằng cảm thấy đối phương không nên nghi ngờ năng lực công tác của chính mình, nhưng Tống Tụ cũng hiểu trong mắt người không quen thuộc, loại hứa hẹn suông này xác thật khuyết thiếu độ tín nhiệm.

May mà Tiểu Mười Hai kịp thời hủy bỏ mua vé, tránh lãng phí một khoản.

Trải qua việc của Tần Triều Đông vừa nãy, Tống Tụ cũng hết buồn ngủ luôn. Hiện giờ nhiệt độ đối phương rất cao, lỡ đâu lại có paparazzi theo đuôi chụp lén, anh không muốn bị bắt gặp ở cửa khách sạn rồi lại thêm phiền đâu.

Trợ lý trẻ làm việc rất hỏa đáng, quần áo mang tới đều là các món cơ bản của nam giới, không rõ sang quý hay không nhưng lại rất thoải mái. Đến khi Tống Tụ thu thập tốt ròi bước ra khỏi phòng tắm, người đàn ông đã ngồi trước bàn trà ăn xong bữa sáng.

Nguyên chủ là người cuồng công việc, vội đến mức chỉ có thể dùng "mất ăn mất ngủ" để hình dung, cứ mãi như vậy nên mới khiến cơ thể suy yếu.

Tống Tụ lại khác, say rượu đau đầu nên anh không muốn ăn gì, nhưng vẫn bắt buộc chính mình uống chút cháo gạo kê sền sệt nhuyễn nhuyễn, đỡ bị tuột huyết áp trong ngày.

Hoắc Dã thong thả ung dung chờ thanh niên ăn xong bỏ thìa xuống, lúc này mới giơ tay đẩy hộp thuốc lên phía trước.

“Không sao, bệnh cũ thôi” rút ra khăn giấy xoa xoa miệng, Tống Tụ rút khăn giấy lau miệng, nói: “Đi trả phòng trước đi.”

“Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” Anh xách túi giấy đứng quần áo bẩn lên, lắc lắc di động, ngăn lại Hoắc Dã đang muốn cùng nhau rời đi: “Dù tôi cảm thấy Lương Hạo Vũ sẽ không có kiên nhẫn canh ở đây suốt một đêm đâu, nhưng anh vẫn nên đợi tin của tôi rồi mới xuống lầu.”

*Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: Lấy từ câu “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (dịch nghĩa: cẩn thận thì có thể bắt được con ve ngàn tuổi, có thể lái thuyền đi vạn năm), ý chỉ cẩn thận thì có thể làm những việc khó khăn một cách lâu dài.

Hoắc Dã nghe lời gật đầu, nhìn về phía cổ tay trái của thanh niên: “Đồng hồ.”

?

Tống Tụ sửng sốt một giây mới phản ứng lại đối phương đang nói cái gì, anh kéo cửa ra, nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng phải vứt, tôi sẽ bảo với lễ tân một tiếng, cứ coi thanh rác mà xử lý.”

Trợ lý trẻ vốn không yên tâm nên canh giữ ở hành lang bị câu nói này làm cho hoảng sợ rồi.

Tới khi bóng dáng thanh niên hoàn toàn biến mất ở chỗ ngoặt, cô mới đi vào phòng thấp giọng nói: “Anh Hoắc…… Anh và quản lý Bùi?”

—— Trời đất chứng giám, cô đương nhiên tin tưởng nhân phẩm hai vị này, nhưng tình huống tối qua quá đặc thù, anh Hoắc trúng thuốc, quản lý Bùi lại say rượu, một tên thất nghiệp một tên thất tình, hơn nữa thầy Tần, không, Tần Triều Đông sáng nay còn nổi giận đùng đùng như đang bắt gian, đổi thành ai cũng sẽ nghĩ nhiều.

“Cái gì cũng không có.”

Dùng một câu kết thúc vấn đề, Hoắc Dã hỏi: “Lý Huân đâu? Không gọi điện tới sao?”

“Có gọi vài cuộc, bảo anh bồi tội với Tiểu Lương tổng” trợ lý trẻ nháy mắt bị dời lực chú ý, giải thích: “Nhưng em không nhận điện thoại, gã chỉ có thể mắng chửi trên WeChat thôi.”

Cô trợn mắt chán ghét loại hành vi dẫn mối này của Lý Huân, sau đó lấy cái di động đang rung lên, bĩu môi nói: “Anh nhìn này, lại gọi tới nữa.”

Hai mươi phút sau, ở bãi đỗ xe khách sạn, trong xe bảo mẫu.

“Hoắc Dã! Cánh cứng rồi có phải hay không? Tiểu Lương tổng mà cậu cũng dám đắc tội!” Định vỗ mông ngựa thì lại vỗ lên chân ngựa, người đại diện Lý Huân tức muốn hộc máu: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, hợp đồng sắp đến hạn rồi, có cả đống người mới chờ ngoi đầu lên, trừ bỏ Tân Tinh chúng tôi thì còn có công ty nào sẽ cần cậu chứ?”

*Vỗ mông ngựa / Vỗ chân ngựa: Khi vỗ mông ngựa, ngựa sẽ phi nhanh hơn. Nhưng nếu vỗ chân ngựa thì có khả năng bị đá. Cụm từ "vỗ mông ngựa" còn có nghĩa tương tự nịnh nọt, lấy lòng. Vì vậy có thể hiểu Lý Huân đang muốn nói gã định nịnh nọt Tiểu Lương tổng nhưng lại bị phản tác dụng.

“Cùng là diễn viên, cùng là xuất thân áo rồng, cậu nhìn Tần Triều Đông người ta rồi nhìn lại mình đi! Người so với người sẽ tức chết, không thể trách tôi lại nghĩ biện pháp khác cho cậu.”

*Xuất thân áo rồng: xuất thân từ dưới đi lên, trong ngữ cảnh này là chỉ hai người đều đi lên từ diễn viên quần chúng.