Chương 10: Thế giới thứ nhất (10)

Quay đầu lại, gần ba năm sinh hoạt, chương trình giải trí, đại ngôn, chụp tạp chí, hắn ta nhìn như rất bận rộn nhưng nhân khí lại từng bước trượt xuống. Đặc biệt là đoạn thời gian cha Lâm sinh bệnh kia, hắn ta cơ hồ không xuất hiện trước mặt công chúng, cũng có rất nhiều gương mặt mới vượt lên trước.

Rốt cuộc thì giới giải trí là nơi ngăn nắp nhất, tàn khốc nhất, cũng là nơi không hề thiếu soái ca mỹ nữ nhất.

Duy nhất có thể lấy ra làm tác phẩm khiến tất cả anti-fans phải câm miệng, thế nhưng lại là bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng không được coi trọng mà trước khi chết Bùi Hàn thay hắn ta chốt hạ, .

Vì thế, vào một đêm mưa liên miên, khi hắn ta và Lâm Gia Nhạc lại cãi nhau đòi ly hôn, hắn ta đã đến khu nghĩa trang ngoại ô mà đã rất lâu rồi chưa đi qua, ngồi trước mộ Bùi Hàn uống rất nhiều rượu.

Lần nữa tỉnh dậy đã xuất hiện trên bữa tiệc chúc mừng lần đầu tiên hắn ta đoạt cúp ảnh đế.

Tần Triều Đông rất ít khi nghi ngờ quyết định của chính mình.

Nhưng lúc này đây, hắn ta thật sự hối hận rồi.

Tuy nhiên sau khi trọng sinh hắn ta vừa mới làm trò thông báo trước mặt nhân dân cả nước, dưới vô số camera vây quanh, hắn ta chỉ có thể bất đắc dĩ mượn cớ đi WC, gọi điện cho Bùi Hàn.

Thời gian kéo về giờ phút này.

Phảng phất cố tình đắn đo cảm xúc hắn ta, ngay lúc Tần Triều Đông mất kiên nhẫn chuẩn bị rời đi, người đàn ông đối diện cuối cùng mở miệng:

“Có thấy.”

Độ mẫn cảm được chức nghiệp rèn luyện đã phát huy tác dụng, Tần Triều Đông theo bản năng nhận ra một loại cảm giác lãnh địa bị xâm phạm.

Nhẹ nâng vành mũ lên, quả nhiên hắn ta nhìn thấy một đôi mắt cười như không cười, thân mật tùy ý nhìn về phía phòng ngủ khép hờ cửa: “Tối qua quá mệt mỏi, còn đang ngủ.”

Đây là ngữ khí mà Tần Triều Đông chưa bao giờ nghe được từ trong miệng Hoắc Dã.

Âm cuối nâng cao, tràn ngập vẻ người thắng khoe khoang.

Máu toàn thân trong nháy mắt ùa vào trong óc, khóe miệng Tần Triều Đông dưới khẩu trang căng thẳng: “Đừng đùa.”

Với tình cảm Bùi Hàn dành cho hắn ta, hắn ta biết rất rõ Bùi Hàn là sạch sẽ.

…… Nhưng nếu Bùi Hàn uống say thì sao?

Tiếng nói của Hoắc Dã cũng khàn hơn so với trong trí nhớ của hắn ta.

Tần Triều Đông đẩy Hoắc Dã ra, sắc mặt âm trầm xé bỏ thiết lập thân sĩ, lập tức đi về hướng phòng ngủ.

Trên sô pha rõ ràng từng c ó người nằm, nhưng trên người Hoắc Dã không lưu dấu vết gì…… Là người đã từng kết hôn, Tần Triều Đông trong lòng lạnh lẽo, ánh mắt theo bản năng xuyên qua khe hở cửa phòng nhìn vào bên trong.

Phòng ngủ tối tăm, đèn phòng khách lại sáng, người thanh niên đang ngủ hình như không mặc quần áo, cơ thể thả lỏng lộ ra cẳng chân thẳng tắp và bờ vai thon gầy, loáng thoáng có thể nhìn thấy làn da trắng đến phát hoảng.

Càng khiến khóe mắt Tần Triều Đông muốn nứt ra chính là những vệt đỏ như có như không bên trên.

“Cạch.”

Ngay khi hắn ta không nhịn được muốn đẩy cửa vào, có người đã duỗi tay đóng cửa lại.

“Xin lỗi, tình huống tối qua đặc thù…… Có chút kịch liệt,” giống như vô tình liếc qua sô pha, Hoắc Dã lễ phép nói: “Muốn tôi cho cậu xem vết cào sau lưng không?”

Tống Tụ nằm trên giường tự véo mình vài cái: [Không ngờ đó.]

Vì soái ca lạnh lùng nhìn như trầm mặc ít lời này hóa ra cũng sẽ nói lời cợt nhả nha.

Nên khen rằng không hổ là diễn viên nhỉ?

Bầu không khí ngoài cửa giương cung bạt kiếm, phảng phất chỉ cần một một mồi lửa là có thể nổ.

“Cốc cốc.”

Trợ lý trẻ tới sớm để đón người, lễ phép gõ cánh cửa Hoắc Dã chưa kịp đóng lại, khi thật cẩn thận ló đầu vào thì lập tức bị hai đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm.

“À em……Em mang quần áo đến” Dưới áp lực lớn, trợ lý trẻ vội nhấc tay không ngừng giải thích: “Cả cháo nữa.”

Tần Triều Đông mắt sắc chú ý tới dù là quần áo hay là bữa sáng, đều có hai phần, được gói cẩn thận trong túi giấy.

Sợi dây căng chặt trong đầu hắn ta đột nhiên đứt.

Có phải đời trước mình không tới khách sạn, Bùi Hàn uống say giận dỗi, cũng ý loạn tình mê trải qua một đêm với Hoắc Dã như bây giờ?

Cho nên mới vội vàng xuất ngoại, mới để lại danh ngạch thử vai cho hắn ta phải không?

Trong cơn giận dữ, Tần Triều Đông đã mất ngủ cả đêm, chỉ hận không thể lập tức kéo thanh niên trong phòng ngủ dây để hỏi cho rõ, rồi lại không muốn mình trở nên chật vật trước mặt người ngoài, chỉ đành lạnh lùng xoay người nhanh chóng rời đi.

Hoắc Dã.

Vì sao lại là Hoắc Dã.

Một tên cái gì cũng kém mình một bậc.

Trợ lý trẻ rất có nhãn lực mà tránh đường, hoàn toàn ở trạng thái mờ mịt: “…… Đây là làm sao vậy?”

“Không sao” Hoắc Dã biết đối phương không muốn lộ ra nên chỉ hòa hoãn ngữ điệu, nói: “Để đồ ở huyền quan đi, em đi nghỉ ngơi thêm một lát, chờ tin nhắn của anh, nhớ phải đóng cửa lại.”

Trả lời hắn chính là một tiếng khóa cửa thanh thúy.

Còn Hoắc Dã thì tự mình tiến vào phòng ngủ.

Giống như hắn đoán, thanh niên trong phòng đang đưa lưng về phía hắn mặc quần áo, sống lưng thẳng tắp, từ trên xuống dưới phác họa ra đường cong hoàn mỹ, thậm chí có thể nhìn thấy hõm eo tinh xảo, xương cánh bướm xinh đẹp theo động tác chủ nhân mà dường như muốn bay, lại bị áo sơ mi che khuất.

Nếu hắn đóng cửa chậm vài giây, đối phương tuyệt đối sẽ lòi.

Phim truyền hình cắt bỏ cảnh giường chiếu cũng không thô lậu như vậy.

“Danh thϊếp của đạo diễn Hàn tôi sẽ gửi cho cậu, chỉ cần báo hai từ "Bùi Hàn" là được.” Tống Tụ cúi đầu cài cúc áo, sau đó lấy di động, chuẩn bị thực hiện lời hứa.

Đây là tài nguyên mà anh tự lấy được tới tay, không có quan hệ với công ty. Thêm nữa, lúc đó anh vẫn chưa nói chắc chắn, chỉ cần có kỹ thuật diễn, người được chọn đi thử vai đổi từ Tần Triều Đông thành Hoắc Dã cũng không có gì.

Hoắc Dã lại nói: “Quản lý Bùi không đi cùng tôi sao?”

Tống Tụ đang thúc giục Tiểu Mười Hai đặt vé máy bay: […… Hả?]

“Con người tôi tương đối cẩn thận.” Nửa đường bị chặn, hoặc bị cho leo cây, các loại vận đen như vậy hắn đã trải qua quá nhiều lần. Hoắc Dã nhìn thanh niên rõ ràng sửng sốt, nhướng mày nói: “Nể mặt lúc nãy tôi giúp anh, quản lý Bùi vẫn là tự mình lộ mặt đi.”