Chương 6

Tiêu Trạm lại cười khẩy, hoàn hảo cái đầu ngươi.

Đúng vậy, chủ nhân của căn phòng này chính là Thích Tiếu Phong, mỹ nhân họ Thích. Hắn đang nhìn Tiêu Trạm với vẻ mặt không thể tin nổi, cắn môi lẩm bẩm: "Ta đang nằm mơ sao?"

"..." Tiêu Trạm: "Phải, ngươi cứ ngủ tiếp đi." Nói xong quay người bỏ đi.

Đến dễ dàng, muốn đi đâu có dễ vậy. Giáo chủ đại nhân đã vén chăn đuổi theo, ôm chặt hắn từ phía sau, áp má lạnh lẽo vào lưng hắn, cọ cọ nhẹ, khiến trái tim Tiêu Trạm rung lên.

Giáo chủ thâm tình nói: "A Trạm, ta biết ngươi không rời xa ta được. Thật ra, trong những ngày xa cách, ta đã nghĩ thông suốt rồi. Bổn tọa không chỉ muốn ngươi làm lô đỉnh, mà còn thật lòng yêu mến ngươi."

"Những ngày xa cách" chẳng lẽ là từ sáng nay đến giờ? Tiêu Trạm trợn trắng mắt, ngươi nghĩ cũng nhanh thật!

Ngón tay thon dài trắng nõn của Thích Giáo chủ lướt nhẹ qua ngực Tiêu Trạm, phát hiện hắn khẽ run, bèn cười khẽ, thổi nhẹ vào tai hắn, giọng nói đầy mê hoặc.

"Lần trước ngươi điểm huyệt ta, hành hạ ta cả đêm. Lần này ta bày mưu, chờ ngươi tự chui đầu vào lưới, ngươi nói xem, ta có phải rất nhân từ không?"

Tiêu Trạm ngẩn người, lúc này mới nhận ra cơ thể có chút khác thường, chân tay bủn rủn, trong lòng nóng như lửa đốt, lại còn có xu hướng càng lúc càng bùng cháy.

Kẹo bông vội vàng nhảy ra: "Hệ thống phát hiện trong phòng có loại mê hương mạnh, thành phần là tử tiêu hoa, đinh hương cái, quế tâm..."

Tiêu Trạm vội vàng phong bế huyệt đạo, nhưng đã muộn. Từ lúc hắn bước vào căn phòng này, đã hít phải thuốc, nếu là người thường thì đã sớm không thể cử động, chỉ có hắn mới gắng gượng được đến bây giờ.

"Có thuốc giải không, điểm kinh nghiệm cần thiết cứ ghi nợ trước." Hỏi hệ thống.

Kẹo bông ấp úng: "Với cấp độ hiện tại của ký chủ, hầu hết các vật phẩm vẫn chưa được mở khóa, chỉ có thể đổi các vật phẩm tăng cường thể lực đơn giản, ví dụ như Đại Lực Hoàn, Thần Tốc Hoàn, thích hợp sử dụng trong chiến đấu..."

Tiêu Trạm: "..." Những thứ này hắn có xài được đâu!

Thích Tiếu Phong thấy hắn toát mồ hôi trán, vội vàng lấy khăn tay lau cho hắn, ân cần chu đáo, không chê vào đâu được.

Tiêu Trạm nghiến răng đẩy hắn ra, nói: "Ngươi muốn gì?"

Thích Tiếu Phong tiếp tục áp sát, vừa cọ xát vừa nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Chữa bệnh cho ngươi."

"... Kẻ có bệnh là ngươi!" Tiêu mỗ nhân rống lên không thể nhịn được nữa, nhưng khí thế đã giảm đi hầu hết.

Thích Tiếu Phong vỗ về hắn: "Đừng sợ, đừng sợ, ta chỉ xem ngươi có "được" hay không thôi."

Tiêu Trạm: "..." Ta "được" hay không liên quan gì đến ngươi?!

Mỗ nhân đương nhiên nói: "Bởi vì ta để ý ngươi, nên phải kiểm tra hàng trước chứ."

...

Sáng hôm sau, mùi hương trong phòng cùng với mùi hoa__ đã tan hết.

Giáo chủ đại nhân mệt mỏi nằm xuống, lòng bàn tay đỏ ửng, hắn quay người ôm lấy Tiêu Trạm, tâm trạng rất tốt: "Xem ra ngươi không chỉ "được", mà còn rất "được"!"

Tiêu Trạm gắng gượng thoát khỏi dư âm cuồng nhiệt, ngây người nhìn trần nhà, hắn... bị một tên đàn ông cưỡng bức?

Hệ thống an ủi hắn: "Đây chỉ là sự giúp đỡ lẫn nhau giữa những người đàn ông... mặc dù là sự giúp đỡ cưỡng ép một chiều..."

……..

Tác giả có lời muốn nói:

Phản ứng của Nghê Mộng đúng là hơi bị "phẳng" nhỉ, ta cứ tự lừa mình dối người rằng cái tên truyện nghe chưa được kêu nên mới đổi tới đổi lui hoài [cười ra nước mắt].