Quyển 1 - Chương 2: Cực Phẩm Giáo Chủ

Đoạn Hồn Sơn là một nơi cấm địa trên giang hồ, bởi vì nơi đây là tổng đàn của hàng vạn giáo chúng nổi danh trong Ma giáo. Càng quan trọng hơn, đại ma đầu Thích Tiếu Phong trên giang hồ người người nghe tới tiếng tăm liền sợ vỡ mật, hàng năm ở đây bế quan tu luyện.

Nói đến đại ma đầu Thích Tiếu Phong, trong chốn giang hồ trước nay đã có không ít lời đồn đãi về y. Có người nói y tính tình quái đản tàn bạo, thích nhất là màu đỏ diễm lệ, cũng có người nói y võ công vô song, cầm Diệp Phi Hoa liền có thể lấy mạng người, còn có người nói y tuyệt sắc khuynh thành chớ nên cùng y nói sống mái phân biệt, ở thế gian này không một ai có thể chống đỡ nổi mỹ mạo của y......

Nhưng Giáo Chủ đại nhân bị ngoại Giới truyền đi vô cùng kì diệu lúc này đây đang hình dung bộ dạng thê thảm của bản thân bên trong mê cung, bị một nam nhân anh tuấn chẳng kiêng nể gì cả "Đùa bỡn" y!

Thích Tiếu Phong nằm ngửa trên giường trong trạng thái hình chữ Đại (大), trên người chỉ có mấy mảnh vải vụn che đi bộ vị mấu chốt, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra ngoài thu hút biết bao ánh nhìn của người khác, chỉ riêng một mình Tiêu Trạm mới dám gọi thứ này là "Y phục".

Y một đầu tóc đen như gấm vóc xõa xuống thạch sàng lấm lem đầy bụi đất, l*иg ngực phập phồng thở dốc, mắt hạnh mơ màng ngậm lấy hơi nước, phảng phất trong nháy mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Bộ dáng đáng thương nhu nhược đến thế nhưng hết lần này đến lần khác chẳng hề có được nửa phần thương hại của nam nhân.

Giáo Chủ đại nhân ngoài mạnh trong yếu mà đe dọa: "Từ Trạm, ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay của bổn tọa, bằng không ngươi sẽ không có quả ngon để ăn..... A!"

Tiêu Trạm yên lặng tăng thêm lực đạo trên tay, lần nữa lạnh giọng hỏi: "Ngươi có chịu từ bỏ huyết tẩy võ lâm Trung Nguyên hay không?"

Thích Tiếu Phong kêu lên một tiếng, cắn xuống môi đỏ một đạo dấu răng không sâu, kiên trì không chịu nhả ra.

"Bổn tọa đã phát qua lời thề, sẽ tàn sát sạch sẽ giang hồ chính phái trên đời này. Đặc biệt là Cơ Hồng Huyên, chỉ có đem hắn nghiền xương thành tro mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng bổn tọa!"

Cơ Hồng Huyên chính là vận mệnh chi tử của thế giới này, cũng là người chấm dứt kiếp trước của thần thoại bất bại Thích Tiếu Phong, đem người Ma giáo đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Cái loại nhân vật nguy hiểm này quả thực chính là một quả bom nổ cố định, một ngày nào đó chắc hẳn sẽ phát nổ.

Đạo lý này Tiêu Trạm đương nhiên hiểu, nhưng mà hiểu là một chuyện, mặc kệ thì lại là một chuyện khác.

Hắn dùng tay trái nắm lấy mu bàn chân tinh tế trắng nõn, ngón cái tay phải dùng sức ấn vào huyệt Dũng Tuyền ở trên gan bàn chân. Thích Tiếu Phong ở thế tất yếu lại chịu đựng sự dày vò một lần nữa, giống như mấy lần trước.

Chẳng qua lần này có chút không hạ thủ được, không phải bị đả động vì y nhu nhược đáng thương, cũng không phải vì cùng là đồng loại mà động lòng trắc ẩn, chỉ là.....

Bàn chân mập mạp trong tay đẹp mắt cực kỳ, ngón chân trắng nõn mềm mịn lại đáng thương hề hề mà run rẩy, gan bàn chân bị hắn ngược đãi nhiễm lên màu anh đào, chính là cảnh đẹp ý vui không nói nên lời.

Nếu Giáo Chủ đại nhân biết chính mình dụ dỗ nửa ngày không có hiệu quả, kết quả người này lại bị một bàn chân câu dẫn, không chừng sẽ tức giận thành cái dạng gì.

Y thấy Tiêu Trạm rốt cuộc cũng dừng lại, bực mình nói: "Ngươi là mệnh quan triều đình, bổn tọa là ma đầu trên giang hồ. Bổn tọa làm xằng làm bậy như thế cùng ngươi có quan hệ gì, còn cần ngươi phải can thiệp vào chuyện của ta!"

Tiêu Trạm ngước mắt nhìn y, thấy vài sợi tóc ướt dính trên trán, nhìn qua có vẻ chật vật đáng thương, cũng không còn vênh mặt hất cằm sai khiến như trước, tức khắc cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

Hắn một bên khảy ngón chân Thích Tiếu Phong, một bên không chút để ý mà trả lời: "Chuyện này đích thật cùng ta không có quan hệ, chỉ là ta không thể không quản."

Câu nói này chẳng khác nào như chưa nói, Thích Tiếu Phong trợn trắng mắt ngước lên, ngữ khí theo đó rất kiên quyết.

"Chỉ cần bổn tọa còn sống qua một ngày, nhất quyết sẽ không từ bỏ huyết tẩy giang hồ. Chẳng bằng ngươi trực tiếp gϊếŧ chết bổn tọa ngược lại có thể sẽ rất thống khoái."

Tiêu Trạm cười nhạt một tiếng, nhưng hắn nghĩ rằng chẳng qua là bên trong nhiệm vụ ghi rõ, gϊếŧ dân bản xứ thì khấu trừ 50% khen thưởng, mà gϊếŧ BOSS thì khấu trừ 100% khen thưởng.

Cũng không khó mà tưởng tượng, ngay cả thân thể chỉ có thể tạm thời mượn vô chủ, hắn làm sao có thể không kiêng nể gì mà gϊếŧ người. Hơn nữa việc giữ gìn hòa bình thế giới có thể giải quyết bằng cách loại bỏ nhân tố không yên ổn cho BOSS, nhưng hệ thống lại cố ý đặt ra giới hạn cho người làm nhiệm vụ, bởi vì người làm nhiệm vụ gϊếŧ BOSS, sẽ cướp đi vận khí thuộc về vai chính.

Cái hệ thống cảm hóa BOSS trọng sinh này, thật đúng là một hệ thống tâm cơ.

Kẹo đường ủy khuất rơi lệ, đây đều là nồi của thiết kế giả!

Thích Tiếu Phong thấy hắn trầm mặc không đáp, chỉ chuyên tâm đùa nghịch chân y, tròng mắt tức khắc sáng lên, hơi hơi mỉm cười nói: "Thì ra là thế, thật không thể tưởng tượng hóa ra ngươi là người như vậy."

Ngón tay Tiêu Trạm dừng lại, nhìn y không rõ lý do.

Thích Tiếu Phong hướng hắn trong lòng lộ ra biểu tình rất rõ ràng, "A Trạm, ngươi như vậy thẹn thùng, thật sự ngày càng hợp khẩu vị với bổn tọa."

Tiêu Trạm giật giật khóe miệng, lãnh đạm nói: "Nói cho ta biết, ta tại sao phải ngượng ngùng?"

Thích Tiếu Phong nhấp môi cười, lại khôi phục bộ dáng yêu nghiệt trước kia, mềm giọng hỏi: "Ngươi xem, ngươi có phải luyến tiếc ta?"

Hắn chính xác luyến tiếc 100% giá trị khen thưởng kia, Tiêu Trạm gật đầu.

Thích Tiếu Phong lại hỏi: "Ngươi muốn khuyên ta quay đầu là bờ, không nên tạo thêm sát nghiệt có phải hay không?"

Đây chính là nói tới nhiệm vụ của thế giới này, nên hắn tiếp tục dứt khoác gật đầu.

Thích Tiếu Phong ý cười càng thêm vũ mị, "Ngươi thích chơi đùa thân thể của ta sao?" Y như có điều suy nghĩ mà nhìn bàn chân phiếm hồng của chính mình.

Tiêu Trạm dừng một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

Thích Tiếu Phong nhịn không được hì hì nở nụ cười, một hồi lâu mới ngừng lại, ngọt ngào nói: "Không muốn ta phải chết, muốn bức bách ta hoàn lương, còn bị thân thể của ta hấp dẫn, đây không phải là hâm mộ ta hay sao, ngươi người này kỳ thật muộn tao!"

Tiêu Trạm: "......"

Thích Tiếu Phong tự mình đắm chìm trong cảm giác tốt đẹp của bản thân, "Bổn tọa biết mà, trên đời này không ai có thể chống lại mị lực bổn tọa."

Tiêu Trạm lộ ra nụ cười lạnh, nhấc lên bàn chân còn lại của Giáo Chủ đại nhân, tiếp tục nhắm ngay huyệt Dũng Tuyền mà ra tay độc ác, rất nhanh trong phòng truyền ra thanh âm đau đớn của Thích Tiếu Phong.

“A! Ngươi nhất định là đang thẹn quá hóa giận, a a—!!”

......

Ngày hôm sau tại thời điểm nơi chân trời phía Đông nổi lên một vệt trắng bạc, cả hai người đều đã mệt mỏi không chịu nổi.

Thích đại Giáo Chủ rốt cuộc không thể kiên trì chịu nỗi cơn đau.

"Chỉ cần ngươi chịu lưu lại làm lô đỉnh của ta, ngươi theo ta một ngày, thì một ngày ta liền lập tức không đặt chân lên võ lâm Trung Nguyên."

Tiêu Trạm ha hả một tiếng, dồn sức chân khí chuẩn bị hướng đến hai bàn chân mập mạp mà xuống tay lần nữa.

"Từ từ, chờ đã!" Thích đại Giáo Chủ tức khắc sợ tới mức mặt mày tái nhợt, lập tức đấu tranh nói: "Không cần làm lô đỉnh nữa, theo ta cũng được rồi. Ngươi cũng biết đó một người tịch mịch như ta chỉ biết làm chuyện xấu, dù sao ngươi cũng phải cho ta một chút hy vọng chứ...!"

Bị giằng co một đêm, hai mắt y đã sưng lên vì khóc. Nam nhân này cứ thế không có nửa phần nương tay, ra tay vừa nham hiểm lại còn tàn nhẫn, không thể nhân nhượng như trước được, đợi ngày sau nhất định phải tìm cơ hội tính sổ hắn.

Ngẫm nghĩ một chút, Thích Tiếu Phong người này có quá nhiều thủ đoạn. Không nhìn ra được y như thế nào nên chẳng yên tâm, cho nên Tiêu Trạm đồng ý.

Giáo Chủ đại nhân thở phào nhẹ nhõm, đỏ mắt trừng nam nhân lãnh huyết vô tình lại vô cớ gây sự này.

"Ngươi còn không mau giải huyệt đạo cho bổn tọa?"

Tiêu Trạm ậm ừ, nhanh chóng giải huyệt trên người Thích Tiếu Phong, tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy được dư ảnh khi hắn ra tay và đến lúc thu tay lại.

Đại - vốn định học trộm - Giáo Chủ: "=口="

Lười đi để ý tâm tư nhỏ của y, Tiêu Trạm xoay người muốn đi ra ngoài, tra tấn người khác cũng cần phải có kỹ thuật, hắn cảm thấy mình cần phải bổ sung thêm giấc ngủ, lại bị Thích Tiếu Phong từ phía sau ngăn lại.

Giáo Chủ đại nhân điệu bộ xấu hổ nói: "Ngươi cầm hết xiêm y của bổn tọa, nên coi bộ dạng này bổn tọa làm sao mà đi ra ngoài."

Tiêu Trạm: "Dùng công lực của ngươi tránh thoát khỏi giáo chúng rồi trở về gian phòng của mình, hẳn không thành vấn đề đi?"

Giáo Chủ đại nhân lần này là ủy khuất thật, "Bị ngươi giằng co một đêm ta đã sớm không còn khí lực, hơn nữa....." Hắn đem bàn chân có chút sưng đỏ của bản thân hướng về phía Tiêu Trạm "Ngươi xem ta bây giờ có còn đi được nữa ư?"

Tiêu Trạm ánh mắt trở nên lạnh lẽo, Thích Tiếu Phong không khỏi co rụt người lại thầm nghĩ đúng là nam nhân vô tình vô nghĩa, bổn tọa đây sẽ tự mình trở về!

Khi y chỉ vừa mới có động tác, một cánh tay tráng kiện ngang nhiên chắn trước mặt y, đó là cánh tay rắn chắc của Tiêu Trạm. Đây là ý tứ muốn ôm y trở về ư? Giáo Chủ đại nhân nuốt một ngụm nước bọt, tim đập nhanh, cảm thấy có chút không thể hô hấp.

Nhìn thấy bộ dạng xuẩn này của y, Tiêu Trạm thúc giục: "Rốt cuộc ngươi có muốn ta đưa ngươi về hay không đây?"

Thích Tiếu Phong vội vàng chìa bàn tay bắt lấy cánh tay hữu lực ấy của hắn. Ngay khi Tiêu Trạm dùng lực, Giáo Chủ đại nhân đã bị hắn kéo vào trong lòng vững vàng ôm ngang người lên.

Hai người một đường tránh khỏi đám giáo chúng đi đến chủ điện của Giáo Chủ.

Vừa bước vào trong điện, toàn thân Tiêu Trạm lập tức đổ ra mồ hôi. Xa xa lò than trong gian phòng này còn nhiều hơn gian phòng kia, thạch sàng cũng có chỗ bất đồng, khối thạch sàng trước kia cùng lắm thì sẽ như nham núi lửa bình thường. Nhưng cái này lại là một khối Huyền Hỏa Thạch, là vật hiếm có trên thế gian, không chỉ có thể áp chế hàn độc mà còn có thể hỗ trợ trong tu luyện công pháp.

Thích Tiếu Phong vẫn còn đắm chìm trong sự ngạc nhiên khi được Tiêu Trạm ôm trong vòng tay, mà tay y thì lại vô thức vuốt ve l*иg ngực của hắn.

Khắp người y từng bộ phận trên thân thể thập phần hoàn mỹ, ngay cả ngón tay cũng mảnh khảnh ưa nhìn, móng tay phiếm hồng nhàn nhạt, tương phản cùng làn da mạch sắc của Tiêu Trạm, hài hòa đến kỳ lạ.

Tiêu Trạm vốn dĩ đang rất nóng, vốn là người dễ dàng cáu kĩnh. Mà người này thậm chí còn dùng móng vuốt sờ soạng ngực mình, đây không phải muốn tìm đòn hay sao?

Thế nhưng dư quang quét qua đôi bàn chân đỏ bừng của y, hơi chột dạ mà ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở người nào đó.

"Đến rồi."

Giáo Chủ đại nhân có chút tiếc nuối thu hồi móng vuốt, tầm mắt hơi hơi đổi nói: "A Trạm, ngươi bảo muốn cùng bổn tọa, coi như giữ lời đi?"

Tiêu Trạm không biết hắn lại muốn giở chiêu trò gì, chỉ khẽ ừ một tiếng.

Thích Tiếu Phong nói: Đoạn Hồn phong quá lớn, nếu như bổn tọa ở trên đỉnh mà ngươi dưới chân núi, cách nhau xa như vậy làm sao có thể tính toán đồng hành cùng ngươi?"

Tiêu Trạm hỏi: "Ngươi muốn như thế nào?"

Thích Tiếu Phong chỉ vào gian phòng đối diện, vẻ mặt bất động, "Ngươi xem gian phòng kia như thế nào, nó vốn là một gian phòng bổn tọa luyện công, rộng rãi sáng sủa. Tìm người sửa sang lại một phen cho ngươi, rất nhanh liền có thể dọn vào."

Dụng ý của y thực rõ như ban ngày.

Tiêu Trạm buồn cười hỏi: "Ngươi yêu thích ta ở điểm nào?"

Hai má Thích Tiếu Phong trong thoáng chốc đỏ lên, y bày ra vẻ mặt không đời nào, trấn định nói: "Rõ ràng ngươi là một kẻ muộn tao hâm mộ bổn tọa nhưng không dám nói rõ, bổn tọa chỉ nghĩ muốn bắt ngươi làm lô đỉnh."

Vừa dứt lời, thần sắc lập tức ảo não, hận không thể đem câu sau ở đầu lưỡi rút về.

Tiêu Trạm hiển nhiên biết rõ hắn đang nói mát, lại hỏi: "Ta đối với ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không tức giận sao?"

Giáo Chủ đại nhân hừ nhẹ, ngươi đâu biết chính mình đã quá phận bao nhiêu, rủ mi mắt kiên định nói: "Ta không tức giận, dù sao một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận."

Tiêu Trạm cũng lười chế giễu y, đem người đặt lên Huyền Hỏa Thạch, quăng xuống một câu khí phách.

"Nếu như thực sự có ngày đó, tên của ta sẽ bị đảo ngược."

Thích Tiếu Phong nhìn bóng lưng hắn tiêu sái rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngươi đúng là rất kiên cường! Cứ chờ đó mà xem!

......

Tác giả có điều muốn nói:

Mỗ thụ nào đó: Trạm Tiêu~

Tiêu Trạm: Ơi.