Chương 12

Tiêu Trạm nhìn thêm một lúc, hỏi: "Tên đàn ông kia, hình như là tên Đường chủ nào đó."

Hệ thống đáp: "Là Mạnh Tân."

Chỉ thấy Mạnh Tân thở hổn hển, vuốt ve đôi mắt của cậu bé: "Tại sao, tại sao ngươi không bao giờ nhìn ta? Tại sao!"

Hắn như không cần câu trả lời, giọng điệu mang theo sự điên cuồng đến tuyệt vọng.

"Đôi mắt đẹp như vậy, kẻ ti tiện như ngươi, lại có đôi mắt giống hắn đến ba phần, thật không thể tin nổi!"

"Tiếu Phong, Tiếu Phong… Ta yêu ngươi, ngươi có biết không…"

Tiêu Trạm sa sầm mặt mày, "Tiếu Phong" trong miệng tên này chẳng lẽ là chỉ tên yêu nghiệt kia?

Kẹo Đường nói: "Đúng vậy, đa số người trong Ma giáo đều là fan cuồng của Giáo chủ, ví dụ như Chu Trinh sáng nay, tuy cách thể hiện hơi đặc biệt, nhưng hắn cũng…"

Rầm một tiếng, một người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như con gà luộc bị ném văng ra ngoài, tiện thể đập vỡ luôn cánh cửa gỗ vốn đã không chắc chắn. Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, con gà luộc kia phun ra mấy ngụm máu, nằm thoi thóp trên đất.

Kẹo Đường im lặng nuốt ngược lời còn lại vào trong, thế giới nhìn mặt mà bắt hình dong này thật khiến người ta tuyệt vọng, xem ra ký chủ của mình cũng không còn thẳng nữa rồi = =

Cậu bé được cứu thoát khỏi nguy hiểm, ngẩn người một lát, thấy trong phòng không biết từ khi nào lại có thêm một người đàn ông mặc đồ đen, sắc mặt âm trầm đáng sợ, lại còn quên cả mặc quần áo, sợ hãi chạy mất.

Tiêu Trạm lạnh lùng tiến lại gần Mạnh Tân, trong lòng bàn tay tụ đầy hồn lực thuần khiết. Chỉ cần một chưởng này, Mạnh Tân sẽ bị nghiền nát thành bột mịn, đừng nói toàn thây, đến cả dấu vết cũng không còn, cứ thế hòa vào bụi đất.

Kẹo Đường vội vàng ngăn cản: "Gϊếŧ nhân vật cốt truyện sẽ bị trừ 50% giá trị phần thưởng! Ký chủ xin hãy bình tĩnh!"

Tiêu Trạm khựng lại, lặng lẽ thu tay về, vẻ mặt có chút hoang mang.

Vừa rồi nhất thời nóng giận nên ra tay, may mà hệ thống nhắc nhở kịp thời, nếu không đã lỡ mất việc chính.

Hắn liếc nhìn con gà luộc trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Các ngươi làm phiền giấc ngủ trưa của ta."

Mạnh Tân đang nôn ra máu: "..."

Giáo chủ đại nhân nghỉ ngơi một chút, nguyên khí chưa kịp hồi phục nhưng yêu khí đã trở lại, liền đi tìm A Trạm khắp nơi.

Vừa lúc thấy Tiêu Trạm từ hậu viện đi ra, vội vàng chạy lại, không chút kiêng dè lao vào lòng hắn, nhưng đột nhiên dừng lại.

Khứu giác của Thích Tiếu Phong rất nhạy bén, lúc này ngửi thấy mùi lạ trên người Tiêu Trạm, sắc mặt lập tức sa sầm, bước qua hắn, định đến hậu viện xem xét.

Tiêu Trạm bước lên chặn trước mặt hắn, giọng điệu cứng nhắc: "Không được đi."

Thích Tiếu Phong nghiến răng trừng mắt nhìn hắn: "Từ Trạm, ngươi giỏi lắm! Học được cách ăn vụng rồi sao? Ngươi thử nếm ta xem, đảm bảo ngon hơn mấy món hàng bên ngoài nhiều!"

"..." Khóe miệng Tiêu Trạm giật giật, đây là cái gì với cái gì.

"Ở phía sau có thứ không sạch sẽ, không muốn làm bẩn mắt ngươi."

Quả thật là không sạch sẽ, một tên đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm sóng soài trên đất nôn ra máu, cảnh tượng vừa da^ʍ ô lại vừa máu me.

Thích Tiếu Phong biết hắn không bao giờ nói dối, tuy trong lòng còn nghi hoặc, nhưng cũng không tiếp tục làm khó hắn, kéo hắn lên lầu tắm rửa thay quần áo.

"Người ngươi thúi quá, không biết là mùi của tiểu yêu tinh nào, tắm rửa sạch sẽ rồi ta còn dẫn ngươi ra ngoài."

Tiêu mỗ nhân lúc nào cũng buồn ngủ, dứt khoát từ chối: "Tắm rửa thì được, ra ngoài thì miễn."

Giáo chủ đại nhân tỏ vẻ mình rất dân chủ, hoàn toàn tôn trọng ý kiến của Tiêu Trạm, nhưng mà…

"Nếu ta không kìm được tay, lỡ tay gϊếŧ người…"

"..."